Để chứng minh lời nói của mình, Bà Lụa dẫn Quân vào gian sau của tiệm lụa. Trái với vẻ ngoài cổ kính, bên trong là một khoảng sân nhỏ với một cây hoa sữa cổ thụ, không khí vô cùng trong lành.
"Năng khiếu của cháu rất mạnh, nhưng nó giống như một dòng nước lũ chưa được khai thông. Giờ bà sẽ dạy cháu cách điều khiển nó," bà nói. "Hãy ngồi xuống. Nhắm mắt lại."
Quân làm theo, dù trong lòng vẫn đầy hoài nghi.
"Đừng cố gắng suy nghĩ," giọng bà Lụa vang lên đều đều. "Hãy quên hết những bản vẽ, những công thức bê tông cốt thép đi. Hãy lắng nghe. Lắng nghe thành phố này, không phải bằng tai, mà bằng chính cơ thể cháu."
Quân cố gắng tập trung. Nhưng đầu óc cậu quá ồn ào. Những hình ảnh về đồ án, những lời nói của giảng viên, nỗi lo lắng về những kẻ áo đen... cứ liên tục hiện ra. Cậu cảm thấy thật nực cười.
"Đừng cố," bà Lụa nhắc nhở. "Hãy thả lỏng. Nhớ lại cảm giác của cháu lúc bảo vệ con Lân con. Cái cảm giác bản năng đó, không có một chút tính toán nào. Đó chính là chìa khóa."
Quân hít một hơi thật sâu, cố gắng tái tạo lại cảm xúc đó. Cảm giác muốn che chở, muốn bảo vệ một sinh linh yếu đuối. Cậu không nghĩ nữa. Và rồi, cậu cảm nhận được nó.
Một dòng chảy ấm áp, rất nhẹ, bắt đầu từ lòng đất, len lỏi qua chân cậu rồi từ từ lan tỏa khắp cơ thể. Nó giống như một dòng điện nhẹ, một luồng nước ấm, mang theo một cảm giác thân thuộc và bình yên đến lạ. Cậu có thể "thấy" được dòng linh khí từ cây hoa sữa đang chảy vào mình, và cả những dòng long mạch mờ ảo đang uốn lượn bên dưới sân gạch.
Khi Quân mở mắt ra, cậu thấy trán mình đã lấm tấm mồ hôi, nhưng cơ thể lại sảng khoái lạ thường. Viên đang dụi đầu vào chân cậu một cách trìu mến.
"Chào mừng cháu đến với thế giới thật sự, Linh sư," Bà Lụa mỉm cười.