Những ngày tiếp theo, sau giờ học, Quân đều đến tiệm lụa của Bà Lụa để học cách kiểm soát linh khí. Cậu tiến bộ rất nhanh, khiến bà Lụa vô cùng kinh ngạc.
Một hôm, khi đang dạy cậu cách truyền một ít linh khí vào một chiếc lá để nó không bị héo, bà đột nhiên nhìn vào bàn tay cậu.
"Cháu cho bà xem lòng bàn tay được không?"
Quân chìa tay ra. Bà Lụa chăm chú nhìn vào những đường chỉ tay của cậu. "Đúng là nó rồi," bà lẩm bẩm.
"Dạ, cái gì đúng ạ?"
"Loài Lân con cực kỳ kiêu hãnh," bà giải thích. "Chúng chỉ tin tưởng và cho phép những người có huyết thống thuần khiết nhất chạm vào. Huyết thống của dòng họ Lê-Trần – những người được mệnh danh là 'Gìn giữ Long mạch' từ hàng trăm năm trước."
Bà kể cho Quân nghe về một gia tộc Linh sư vĩ đại trong quá khứ, chuyên trách việc bảo vệ và cân bằng các dòng long mạch của đất kinh kỳ Thăng Long. Nhưng sau nhiều biến cố lịch sử, gia tộc này đã suy tàn và gần như biến mất, con cháu của họ sống như những người bình thường và dần lãng quên đi sức mạnh của mình.
"Ông nội của cháu, Lê Minh Triết," bà Lụa nói, ánh mắt xa xăm. "Cũng là một Linh sư. Một người bạn cũ của bà. Nhưng ông ấy đã chọn cách sống ẩn dật để bảo vệ gia đình. Có lẽ ông ấy không muốn cháu bị cuốn vào những cuộc tranh đấu này."
Quân sững sờ. Ông nội cậu, một nhà giáo, một nhà thư pháp hiền lành, lại là một Linh sư? Một mảnh ký ức chợt lóe lên trong đầu cậu: hình ảnh ông nội dạy cậu viết những nét chữ đầu tiên, bàn tay ông ấm áp một cách lạ thường. Cậu bắt đầu hiểu ra, thế giới mà cậu vừa bước vào, thực ra đã luôn ở đó, chảy trong chính huyết quản của cậu.