Hà Tiên, Gió Và Anh

Chương 1: GIÓ HÀ TIÊN THÁNG SÁU


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Diễm Trang ngồi sau lưng chú Út trên chiếc xe máy cũ, áo khoác dài che nắng phất phơ theo từng cơn gió. Con đường từ Giồng Giềng về Hà Tiên không dài, nhưng đủ để cô cảm thấy như mình đang rời xa cả một thế giới quen thuộc — cái thế giới mà cô vừa khép lại sau kỳ thi tốt nghiệp THPT.

Cô mới mười tám tuổi, mái tóc dài được buộc gọn sau lưng, làn da rám nắng đặc trưng con gái miền Tây, và đôi mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ tò mò trước mọi thứ xung quanh. Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi xã, rời khỏi những con kênh quê nhà, để xuống nhà chú Út thiếm Út ở Hà Tiên chơi một thời gian, như một món quà nhỏ mà má cô dành cho cô sau bao năm học hành cực nhọc.

— Hà Tiên gần biển, gió mặn lắm nghen con. Ở vài bữa đổi gió, đặng còn biết ngoài kia đời có gì khác Giồng Giềng — má cô đã nói vậy, tay dúi vào ba-lô mấy bộ đồ với vài bịch bánh chuối chiên cô thích.


Chiều xuống dần khi xe rẽ vào con đường nhỏ ven rạch Đông Hồ. Những bụi dừa nước ven đường lung lay trong ánh hoàng hôn, mặt nước phản chiếu sắc trời như một tấm gương lớn đang dần ngả vàng cam.

Nhà chú Út là một căn nhà gỗ cũ, hai tầng, lợp mái tôn, có hàng ba nhìn ra rạch. Trước nhà là giàn bông giấy đang trổ đỏ rực. Thiếm Út, người đàn bà gầy gò nhưng vui tính, chạy ra ôm chầm lấy cô như đứa con xa nhà:

— Trời đất, mới đó mà con lớn dữ! Vô nhà rửa mặt rửa tay, thiếm làm bún cá chờ nghe!

Diễm Trang cười, dạ một tiếng, kéo ba-lô vào nhà. Trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm như vừa được gột bỏ bụi đường và những nặng trĩu của tháng ngày thi cử.


Tối đó, sau bữa cơm thân mật, cô đứng ngoài hàng ba nhìn trời đầy sao. Hà Tiên thật yên ả. Gió từ biển thổi vào mát lạnh, mang theo mùi mằn mặn và tiếng côn trùng rả rích từ bụi rậm xa xa.

— Trang, mai con theo thiếm đi chợ sớm nha. Gặp mối quen của thiếm bán cá biển tươi, tiện đường ghé tiệm in lấy giấy của chú Đăng luôn — thiếm Út nói khi mang ra ly sữa đậu nành nóng.

— Dạ, chú Đăng là ai vậy thiếm?

— À, thằng Đăng dạy tin học ở trường thị xã. Cái tiệm in là nó làm thêm buổi chiều. Người nhỏ nhỏ, mắt sâu sâu mà dễ thương lắm. Mà hơi… ít nói. Con coi chừng bị nó dọa nha, haha.

Diễm Trang chỉ cười, chưa kịp hình dung gì về người đàn ông tên Đăng đó.


Sáng hôm sau, trời chưa kịp sáng hẳn, cô theo thiếm Út ra chợ Hà Tiên. Dãy chợ nằm sát bờ kè, nơi ghe thuyền cập bến từ sớm để bán hải sản vừa kéo lưới. Mùi cá, mực, tôm quyện vào mùi khói bếp, tiếng rao, tiếng trả giá làm nên thứ âm thanh ồn ã sống động.

Sau khi mua xong, hai người ghé một tiệm nhỏ cuối con hẻm, có biển hiệu "In Ảnh – Scan – Vi Tính". Trong tiệm vắng, chỉ có một người đang ngồi cắm cúi trước màn hình, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên gò má và sống mũi cao làm nổi bật vẻ nghiêm nghị của anh.

Thiếm Út gõ nhẹ lên quầy:

— Đăng, lấy mấy tờ phiếu học phí hôm qua dùm thiếm.

Người thanh niên ngước lên. Đôi mắt sâu, sáng, nhìn Diễm Trang trong thoáng chốc rồi gật đầu nhẹ. Không cười. Không hỏi han. Không một lời thừa.

Cô khựng lại, cảm thấy có gì đó là lạ. Không phải vì anh đẹp — mà vì ánh mắt anh có gì đó như đã trải qua nhiều lớp bụi thời gian, dù anh có lẽ chỉ hơn cô dăm bảy tuổi.

— Đây, mấy tờ in. Có thiếu gì nói sau — giọng anh trầm, đều, đưa giấy cho thiếm Út rồi lùi lại vào bóng râm trong tiệm.

Cô nhìn theo. Một người đàn ông vừa lạnh vừa xa, lại có gì đó cuốn hút không giải thích được.

Không hiểu sao, khi ra đến chợ, thiếm Út cười cười, ghé tai cô nói:

— Hồi nhỏ, nó hay ra sông ngồi thả giấy làm thuyền, ai hỏi cũng không trả lời. Mà rồi học giỏi nhất trường. Hổng có bồ bịch gì, toàn chúi vô máy tính. Giờ gặp con chắc ngớ người!

— Thiếm nói gì kỳ vậy! — Trang đỏ mặt.

Nhưng khi lên xe về nhà, trong đầu cô vẫn vương ánh mắt của người con trai ấy — xa mà gần, lạnh mà khiến tim bỗng đập lệch một nhịp.

Hà Tiên bắt đầu mặn mà từ cái nhìn ấy, có lẽ là từ hôm đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!