Hà Tiên, Gió Và Anh

Chương 2: GIẤC MƠ TRONG MẮT NGƯỜI XA LẠ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi trưa Hà Tiên dịu nắng, ánh sáng xuyên qua mái hiên nhà chú Út tạo thành những vệt dài lấp lánh trên nền gạch cũ. Diễm Trang nằm dài trên chiếc võng tre, tay cầm quyển truyện, nhưng mắt chẳng tập trung. Những dòng chữ nhảy múa trước mắt cô, nhưng hình ảnh hiện rõ nhất vẫn là ánh mắt lạnh lùng của người con trai tên Đăng.

Cô không hiểu sao mình lại nhớ ánh nhìn ấy — một ánh nhìn không hề thân thiện, cũng chẳng cố ý dịu dàng. Nhưng nó khắc vào trí nhớ cô như một vết mực loang trong trang giấy trắng. Dẫu chẳng nói gì nhiều, nhưng lại khiến lòng cô xao động.


Chiều hôm đó, thiếm Út bận lo việc giỗ bên nhà ngoại. Trang xin phép ở nhà một mình. Cô vốn quen tự lo từ bé nên không thấy phiền. Lúc dọn dẹp lại chồng sách trong phòng khách, cô phát hiện ra một chồng giấy tờ cũ — những mẫu tờ rơi quảng cáo cho các khóa học tin học cơ bản, có tên "Thầy Đăng – Lớp Tin Cơ Bản & Ứng Dụng Văn Phòng, mở tại Trung tâm Văn hóa Hà Tiên."

Cô bật cười. “Thầy Đăng” sao? Vậy ra anh không chỉ là người in ấn khô khan.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, chiều đó cô thay áo, đội nón lá, đạp chiếc xe đạp cũ của thiếm Út vòng vòng quanh thị xã. Khi rẽ qua khu trung tâm văn hóa — chỉ để “xem thử thôi” — cô thoáng giật mình khi thấy anh.

Hải Đăng đang đứng phía sau một bàn máy tính trong lớp học nhỏ. Trên bảng là dòng chữ: “Buổi học thứ 2: Soạn thảo và trình bày văn bản hành chính.”

Anh vẫn vậy — áo sơ mi trắng, tay áo xắn nhẹ, tay trái cầm bút, tay phải đang hướng dẫn một học sinh lớn tuổi nhấn chuột. Không nhìn cô. Không hề hay biết cô đang đứng ngoài song cửa sổ, lặng im.

Trang bối rối, toan quay đi, thì một học viên lớn tuổi bước ra, thấy cô liền niềm nở hỏi:

— Cháu học lớp thầy Đăng hả? Vào đi con, bữa nay còn dư ghế kìa!

Trang ngập ngừng vài giây, rồi gật đầu. Một phần vì ngại, một phần vì… trái tim cô đang gõ cửa một cánh cửa mới. Cô bước vào, ngồi ở hàng ghế cuối.

Khi Hải Đăng quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Anh sững người thoáng chốc.

— Cô… là cháu thiếm Nguyệt? — anh hỏi, giọng trầm, ngạc nhiên lẫn chút nghi ngờ.

— Dạ… em xin theo học thử — Trang đáp, rụt rè nhưng cố giữ giọng bình tĩnh.

Anh không trả lời ngay, chỉ khẽ gật đầu. Buổi học tiếp tục. Trang chăm chú lắng nghe. Cô đã học tin học ở trường, nhưng cách Hải Đăng giảng dạy — chậm rãi, súc tích, không thừa không thiếu — khiến cô bị cuốn theo.

Khi kết thúc lớp, học viên lục đục ra về, Trang vẫn ngồi lại. Hải Đăng đóng nắp laptop, quay sang hỏi nhẹ:

— Em thích học thật hay chỉ tò mò?

Trang không biết trả lời sao. Rồi cô bật cười:

— Nửa thích, nửa tò mò.

Anh nhìn cô. Nét mặt thoáng dịu đi:

— Vậy mai cứ đến. Lớp mở ba buổi một tuần. Không thu học phí với người nhà thiếm Nguyệt.

— Vậy em đăng ký chính thức luôn nghe! — Cô vui mừng, đôi mắt sáng lên.

Hải Đăng không cười, nhưng ánh mắt anh khẽ ánh lên một tia gì đó — ấm hơn buổi sáng hôm trước.


Trên đường về, trời nhá nhem tối. Trang đạp xe chầm chậm qua cầu Tô Châu, lòng rộn ràng một cảm xúc lạ lẫm.

Chẳng phải cô đang mơ mộng về ai đó. Nhưng cũng không thể phủ nhận — Hà Tiên hôm nay bỗng đẹp hơn, dịu hơn, vì một người đã bước vào giấc mơ cô chưa từng dám gọi tên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!