Hà Tiên, Gió Và Anh

Chương 20: LẶNG LẼ MỘT PHÍA MẶT TRỜI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mỗi sáng sớm, Diễm Trang đều dậy lúc 5 giờ 30. Không phải vì cô bận rộn, mà vì đã thành thói quen — từ những buổi sáng dậy sớm nấu ăn, chuẩn bị cà phê cho anh trong thời gian ngắn ngủi họ bên nhau. Bây giờ, căn bếp vẫn vậy, chỉ thiếu một người.

Cô đậu đại học Sư phạm Cần Thơ. Đó là lựa chọn mà ba mẹ mong đợi từ cô bấy lâu — nghề giáo viên, ổn định, gần nhà, có thời gian chăm sóc gia đình. Cô gật đầu với số phận, như thể đó là lối rẽ dễ đi nhất giữa vô vàn điều chưa chắc chắn.

Ở Cần Thơ, cô thuê một căn trọ nhỏ gần trường. Cuộc sống sinh viên không quá khó khăn, nhưng trong lòng cô vẫn mang theo một khoảng trống, khó gọi tên. Thỉnh thoảng đi dạo ven sông Hậu, cô nhớ về Hà Tiên, nhớ gió biển, nhớ mái tóc rối tung vì chạy xe dọc đường Mũi Nai, và nhớ… một người đã đi xa.


Hà Nội.

Hải Đăng làm việc tại một công ty truyền thông quốc tế, môi trường khắc nghiệt và tốc độ. Anh làm ngày làm đêm, nhận dự án liên tục. Sếp khen anh là “một cỗ máy không cảm xúc” — nhưng không ai biết rằng phía sau chiếc laptop là một trái tim cố gắng quên đi miền Tây nắng gió và một cô gái mặc áo bà ba tím nhạt.

Anh không nhắn tin cho Trang sau hôm đó. Không phải vì giận, mà vì sợ. Sợ rằng nếu cô trả lời, anh sẽ lại bay vào tìm cô — và rồi mọi thứ sẽ rơi vào bế tắc như trước. Tình yêu đôi khi không phải cứ mạnh mẽ là đủ, mà còn cần… đúng thời điểm.


Một buổi chiều đầu đông, Trang đang ngồi trong quán cà phê gần trường, thì điện thoại báo có email mới. Là từ một tổ chức tình nguyện quốc tế mà cô từng đăng ký hồi lớp 12, như một giấc mơ thoáng qua.

“Xin chúc mừng! Bạn được chọn tham gia chương trình trao đổi sinh viên – giảng dạy tiếng Việt tại Philippines trong 3 tháng.”

Trang sững người.

Đây là cơ hội thật sự, là lần đầu tiên trong đời cô có thể bước chân ra khỏi vùng an toàn. Nhưng… cũng đồng nghĩa với việc phải rời xa Kiên Giang, rời xa mái nhà, rời xa những điều thân thuộc — và rời xa mọi khả năng tình cờ gặp lại anh.

Cô nhắn tin cho chú Út, chỉ ngắn gọn:

“Chắc con phải đi xa một thời gian.”

Chú Út gọi lại ngay:

— Đi đi con. Không ai nên ở một chỗ quá lâu, nhất là khi lòng mình đang không yên.

Trang im lặng.


Cuối tuần đó, cô trở về Giồng Giềng để thưa chuyện với ba mẹ. Bữa cơm hôm ấy yên ắng lạ thường. Mẹ chỉ im lặng lau đũa, còn ba gật đầu rất chậm:

— Ba không cản. Nhưng con phải sống cho ra sống. Đừng đi đâu chỉ để trốn một người. Đi là để hiểu mình hơn, chớ không phải bỏ lại cái đau mà sống bừa.

Trang cắn môi.

Cô biết, ba nói đúng.


Ở Hà Nội, Hải Đăng nhận được một bức thư tay. Không có tên người gửi, chỉ có một mẩu giấy nhỏ được gấp rất cẩn thận:

“Em đi Philippines 3 tháng. Khi trở về, nếu lòng em vẫn nhớ Hà Tiên, em sẽ nhắn tin cho anh. Còn nếu không… thì coi như chúng ta chưa từng có một mùa gió biển bên nhau.”

Anh đọc xong, tay siết tờ giấy, mắt khẽ nhắm lại.

Ba tháng.

Là dài hay ngắn? Anh không biết. Nhưng anh hiểu một điều: thời gian không đo bằng số ngày đếm được, mà bằng việc người ta có còn mong ngóng nhau qua mỗi hoàng hôn hay không.


Cuối chương 20, Trang đứng ở sân bay Tân Sơn Nhất, chuyến bay đến Manila chuẩn bị cất cánh. Trên tay cô là một cuốn sổ tay nhỏ, nơi ghi chép những dự định cho tương lai.

Trang nhìn ra ngoài cửa kính — nơi ánh nắng đầu ngày dịu nhẹ, vàng hoe.

“Nếu định mệnh muốn chúng ta gặp lại, thì có lẽ… em vẫn nợ anh một cái ôm thật chặt.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!