Đêm đen như mực, rừng trúc rì rào trong gió lạnh, như tiếng thở dài của quỷ thần. Dạ Trần, thích khách khét tiếng với biệt danh “Hắc Dạ Quỷ”, lướt qua những thân trúc cao vút, thân hình hòa vào bóng tối. Áo đen bó sát, mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh, như lưỡi dao cắt qua màn đêm. Mười năm tung hoành giang hồ, chưa kẻ nào thoát được kiếm của hắn. Nhiệm vụ lần này đến từ một kẻ giấu mặt, trả giá bằng trăm lượng vàng: ám sát Lãnh Nguyệt, mỹ nhân của Lãnh Nguyệt Cung, người bị đồn là yêu nữ dùng mị thuật mê hoặc anh hùng, khiến họ tan cửa nát nhà. Lời đồn còn nói nàng nắm giữ bí kíp võ công thất truyền, có thể khuynh đảo võ lâm. Dạ Trần không quan tâm lời đồn; với hắn, chỉ có sống hoặc chết.
Lãnh Nguyệt Cung hiện ra trước mắt, nguy nga như cung điện trong mộng, đèn lồng đỏ treo cao, ánh sáng mờ ảo chiếu lên hồ nước lấp lánh. Hắn né những mũi tên tự động, vượt qua trận pháp ngũ hành ẩn trong sương mù. Mỗi bước đi là một thử thách, nhưng Dạ Trần đã quen với hiểm nguy. Hắn xâm nhập chính điện, nơi Lãnh Nguyệt ngồi trên ngai ngọc bích. Nàng mặc áo lụa trắng mỏng manh, ôm lấy thân hình yêu kiều, mái tóc đen buông xõa như suối mực. Đôi mắt phượng lấp lánh, như muốn hút hồn kẻ đối diện. “Thích khách đến rồi sao?” Giọng nàng mềm mại, nhưng ẩn chứa sát khí lạnh buốt.
Dạ Trần siết chặt chuôi kiếm, lòng khẽ dao động. Nàng đứng dậy, bước xuống từng bậc thang, mỗi bước như điệu múa làm không khí ngột ngạt. “Ngươi đến lấy mạng ta, nhưng nếu ta muốn mạng ngươi thì sao?” Lãnh Nguyệt mỉm cười, tay áo phất nhẹ, một luồng hương thơm kỳ lạ lan tỏa. Hắn nghiêng người tránh ám khí bất ngờ, lưỡi kiếm vung lên chặn đòn tấn công từ bóng tối. Trận đấu bùng nổ. Lãnh Nguyệt không chỉ đẹp, mà còn là kiếm thủ đáng gờm. Thanh kiếm bạc trong tay nàng lóe sáng, chiêu thức uyển chuyển như nước, nhưng mỗi đòn đều mang sát ý. Dạ Trần đáp trả bằng kiếm pháp Hắc Vân, nhanh như chớp, lạnh như băng.
Tiếng kim loại va chạm vang vọng, ánh lửa tóe ra từ lưỡi kiếm. Nàng áp sát, hơi thở nóng phả vào tai hắn. “Ngươi không nỡ giết ta, đúng không?” Đôi môi đỏ mọng chỉ cách hắn một gang tay. Dạ Trần cảm thấy cơ thể căng thẳng, không phải vì nguy hiểm, mà vì sự quyến rũ chết người của nàng. Hắn lùi lại, kiếm chĩa thẳng, nhưng ánh mắt không rời khỏi nàng. Trận đấu dừng lại bất phân thắng bại. Lãnh Nguyệt không giết hắn, mà mời hắn ở lại. “Hãy xem đây là một trò chơi,” nàng nói, ánh mắt lấp lánh. Dạ Trần biết mình đã rơi vào bẫy, nhưng sự tò mò khiến hắn không thể rời đi.
Đêm đó, trong căn phòng lộng lẫy, Lãnh Nguyệt xuất hiện trong bộ y phục mỏng tang, ánh trăng chiếu lên làn da trắng ngần. Nàng rót rượu, mời hắn uống. Mỗi cái chạm tay, mỗi ánh mắt đều thử thách lòng kiên định của hắn. Hắn nhấp một ngụm rượu, cảm giác nóng rực chạy xuống cổ họng. Lãnh Nguyệt nghiêng người, để lộ đường cong hoàn mỹ qua lớp lụa. “Ngươi có sợ yêu một yêu nữ không?” Nàng hỏi, giọng như gió thoảng. Dạ Trần không đáp, chỉ siết chặt ly rượu. Hắn biết, trò chơi này không chỉ là máu và kiếm, mà còn là một cạm bẫy tình ái. Nhưng hắn, một kẻ sống trong bóng tối, lại muốn bước vào ánh sáng của nàng, dù chỉ một lần.