hắc dạ mị ảnh

Chương 2: Yến Tiệc Dưới Đèn Đỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hành lang Lãnh Nguyệt Cung rực rỡ ánh đèn lồng đỏ, như những ngôi sao lạc giữa nhân gian. Dạ Trần bước đi, mỗi bước đều đầy cảnh giác, như con báo săn trong đêm. Hắn đã ở lại cung ba ngày, không phải vì nhiệm vụ, mà vì Lãnh Nguyệt. Nàng là một câu đố hắn không thể giải, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ. Hắn muốn hiểu nàng, muốn biết bí mật đằng sau nụ cười nửa vời ấy. Lãnh Nguyệt dẫn hắn qua những dãy hành lang dài, nơi tranh thêu hình phượng hoàng và rồng uốn lượn trên tường, kể lại lịch sử huy hoàng của Lãnh Nguyệt Cung.

“Từng có thời, cung ta là trung tâm võ lâm,” nàng nói, giọng trầm buồn. “Nhưng giờ, họ gọi ta là yêu nữ, chỉ vì ta không cúi đầu trước các môn phái lớn.” Dạ Trần im lặng, quan sát từng cử chỉ của nàng. Hắn không tin lời đồn, nhưng cũng không dễ dàng tin nàng. Nàng dẫn hắn đến một yến tiệc xa hoa, nơi các cung nữ múa điệu vũ mềm mại, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn như mời gọi. Lãnh Nguyệt mặc váy lụa tím, cổ áo thấp để lộ xương quai xanh tinh xảo. Nàng mời hắn đối ẩm, mỗi ly rượu là một câu chuyện, mỗi ánh mắt là một lời thách thức.

Trong lúc tiệc rượu ngà say, nàng nghiêng người rót rượu, tay áo lướt qua tay hắn, để lại cảm giác nóng rực. “Ngươi có bao giờ yêu chưa, thích khách?” Nàng hỏi, giọng như gió thoảng qua hồ. Hắn không trả lời, chỉ nhìn sâu vào mắt nàng, cảm thấy mình như con thiêu thân trước ánh lửa. Bữa tiệc bị gián đoạn khi một nhóm sát thủ Hắc Hổ Bang đột nhập, do tên thủ lĩnh Hắc Phong cầm đầu. Dạ Trần rút kiếm, lao vào trận chiến. Hắn và Lãnh Nguyệt phối hợp ăn ý, như thể đã từng luyện chung kiếm pháp. Nàng múa kiếm, thân hình uyển chuyển như chim phượng, nhưng mỗi đòn đều tàn nhẫn.

Khi Hắc Phong suýt đâm nàng từ phía sau, Dạ Trần lao tới, ôm nàng kéo ra khỏi lưỡi dao. Trong khoảnh khắc đó, hai người gần nhau đến mức hắn cảm nhận được nhịp tim dồn dập của nàng. “Cảm ơn,” nàng thì thầm, ánh mắt lấp lánh một tia cảm xúc khó tả. Sau trận chiến, Lãnh Nguyệt dẫn hắn đến hồ nước nóng ẩn trong cung. Dưới ánh trăng, nàng cởi áo ngoài, để lộ thân hình hoàn mỹ trong làn hơi nước mỏng. “Ngươi không tắm cùng ta sao?” Nàng trêu, ánh mắt lấp lánh. Dạ Trần đứng đó, đấu tranh giữa lý trí và dục vọng. Hắn bước xuống hồ, nước ấm bao lấy cơ thể. Nàng tiến lại gần, ngón tay lướt qua ngực hắn, để lại cảm giác bỏng rát. “Ngươi không giống những kẻ khác,” nàng thì thầm, môi kề sát tai hắn.

Hắn nắm tay nàng, kéo lại gần, nhưng lý trí ngăn hắn đi xa hơn. Hắn biết, nếu để nàng chiếm lĩnh, hắn sẽ mất đi chính mình. Nhưng ánh mắt nàng, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại, khiến trái tim hắn lần đầu tiên dao động. Nàng cười khẽ, quay đi, để lại hắn trong dòng nước nóng, lòng đầy mâu thuẫn. Hắn nhận ra, Lãnh Nguyệt không chỉ là mục tiêu, mà còn là người đang dần thay đổi con người hắn – từ một thích khách máu lạnh thành một kẻ biết rung động.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.