Màn sương dày đặc bao phủ ngọn núi, nơi tàn tích của một ngôi đền cổ nằm lặng lẽ giữa rừng thông. Dạ Trần và Lãnh Nguyệt, cùng Thanh Vân, tạm thời trú ẩn tại đây sau trận chiến khốc liệt tại Phi Ưng Giáo. Vết thương trên cánh tay Lãnh Nguyệt đã được Thanh Vân xử lý bằng thảo dược, nhưng chất độc từ Huyết Mai khiến nàng thỉnh thoảng run lên vì đau. Dạ Trần ngồi bên nàng, ánh mắt sắc lạnh giờ đây đầy lo lắng. Hắn nắm tay nàng, cảm nhận hơi ấm yếu ớt từ những ngón tay mảnh mai. “Nàng phải nghỉ ngơi,” hắn nói, giọng trầm nhưng kiên định. Lãnh Nguyệt mỉm cười, ánh mắt lấp lánh dù cơ thể yếu đi. “Ngươi lo cho ta như một người chồng lo cho thê tử,” nàng trêu, nhưng giọng run nhẹ, như thể sợ hắn sẽ biến mất.
Ngôi đền cổ, với những bức tường đá khắc đầy phù chú, là nơi Phi Ưng Giáo từng dùng để luyện công bí mật. Lăng Thiên Vân, giáo chủ Phi Ưng Giáo, đã đồng ý hỗ trợ họ, nhưng với điều kiện Lãnh Nguyệt phải tiết lộ cách luyện “Âm Dương Hợp Tịch”. Trong một căn phòng đá kín đáo, Lãnh Nguyệt giải thích rằng bí kíp này không chỉ là nội công, mà còn là một lời nguyền: nếu hai người luyện không tâm ý tương thông, họ sẽ bị nội lực phản phệ, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. “Ngươi vẫn muốn luyện cùng ta chứ?” Nàng hỏi Dạ Trần, ánh mắt vừa thách thức vừa dịu dàng. Hắn gật đầu, không chút do dự. “Ta đã thề bảo vệ nàng, dù phải trả giá bằng gì.”
Họ bắt đầu luyện công, nội lực hòa quyện trong không gian lạnh lẽo của đền. Tay nàng chạm vào ngực hắn, dẫn dắt luồng khí nóng rực. Cơ thể họ gần nhau, hơi thở hòa quyện, tạo nên một luồng năng lượng mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc, Lãnh Nguyệt ngã vào lòng hắn, mái tóc lướt qua má hắn, mang theo hương thơm tử đằng. Hắn ôm lấy nàng, môi chạm vào trán nàng, rồi dần xuống môi, nụ hôn sâu đậm và mãnh liệt, như thể muốn khắc ghi khoảnh khắc này mãi mãi. Áo lụa của nàng trượt xuống vai, để lộ làn da trắng ngần dưới ánh sáng mờ ảo của ngọc dạ quang. Nhưng tiếng bước chân gấp gáp của Thanh Vân cắt ngang. “Có kẻ đột nhập!” Cô hét lên, kiếm đã rút ra.
Một nhóm sát thủ, dẫn đầu bởi Huyết Mai, xâm nhập đền cổ. Huyết Mai, nữ sát thủ của Tứ Vương Gia, với đôi mắt lạnh như rắn độc, tung ra loạt ám khí tẩm độc. Dạ Trần và Lãnh Nguyệt lao vào trận chiến, kiếm pháp của họ phối hợp hoàn hảo, như một bản hòa ca chết chóc. Thanh Vân đối đầu Huyết Mai, nhưng chất độc cũ trong cơ thể khiến cô chậm đi, bị Huyết Mai đâm một nhát vào vai. Lãnh Nguyệt, dù yếu, tung chiêu Phượng Vũ, đẩy lùi Huyết Mai. Dạ Trần, trong cơn giận, sử dụng chiêu “Hắc Vân Phá Thiên”, khiến đám sát thủ tan rã. Huyết Mai bỏ chạy, nhưng để lại một lời cảnh báo: “Tứ Vương Gia sẽ đến tận Lãnh Nguyệt Cung để lấy mạng ngươi, Lãnh Nguyệt.”
Sau trận chiến, Lãnh Nguyệt ngồi bên Dạ Trần, băng bó vết thương mới trên tay hắn. Nàng cúi xuống, môi chạm vào cổ hắn, thì thầm: “Ngươi luôn đặt mình vào hiểm nguy vì ta.” Hắn kéo nàng vào lòng, ánh mắt cháy bỏng. “Vì nàng đáng để ta làm vậy.” Họ ngồi đó, trong đền cổ, hơi ấm của nhau là điểm tựa giữa cơn bão giang hồ. Nhưng Dạ Trần biết, Huyết Mai và Tứ Vương Gia sẽ không dừng lại, và bí kíp “Âm Dương Hợp Tịch” đang trở thành lưỡi dao kề cổ cả hai.