Đêm đó, trời không trăng. Cả thành phố Chẩm Lộ như chìm vào một lớp sương mỏng mờ ảo, mọi âm thanh đều bị bóp nghẹt như thể cả thế giới đang nín thở.
Tĩnh An bước đi trên vỉa hè vắng tanh, gió quất vào má khiến da anh rát buốt, nhưng trái tim mới là thứ lạnh hơn tất cả. Anh vừa mất việc ở phòng nghiên cứu giấc ngủ. Lý do được viết ngắn gọn trong một tờ giấy A4: “Anh nhìn thấy thứ không được phép nhìn thấy.”
Anh không biết mình đã sai ở đâu. Trong suốt 3 năm làm việc tại Viện Ứng Dụng Ý Thức – nơi chuyên nghiên cứu công nghệ nhập mộng để chữa bệnh tâm thần – Tĩnh An luôn là người cẩn trọng, không bao giờ vượt giới hạn. Cho đến… cái đêm đó.
Đêm mà anh mơ thấy mình giết chính mình.
Giấc mơ đó khác lạ. Không mờ ảo như bình thường. Mọi chi tiết sắc nét, mùi máu tanh, tiếng xương vỡ, ánh mắt của “anh kia” – cái bản thể có khuôn mặt giống hệt anh nhưng ánh mắt thì... rỗng không. Như thể hắn không tồn tại, hoặc từng tồn tại quá lâu và đã bị quên lãng.
Từ sau giấc mơ ấy, anh bắt đầu nhìn thấy những sinh vật không tên, bám trên trần nhà, ngồi trên vai người khác, thì thầm vào tai những điều khiến họ tự sát hoặc phát điên. Và đôi khi... chúng thì thầm với anh. Rằng anh không phải người, rằng tỉnh dậy đi, rằng người thật đã chết từ năm 1999.
Tĩnh An không biết đâu là thật nữa.
Bên trong túi áo khoác, điện thoại rung lên.
Tin nhắn từ số lạ:
"Muốn biết mình là ai? Đến khu vực 0. Lúc 3h33 sáng. Không được mang bất kỳ thiết bị ghi hình nào. Nếu đến trễ, cửa sẽ đóng lại vĩnh viễn."
Anh nhìn đồng hồ. 3h14.
Khu vực 0?
Đó là cái tên dân mạng đặt cho một khu công nghiệp bị bỏ hoang từ năm 2002, sau một vụ nổ kỳ bí khiến hơn 170 công nhân biến mất không để lại dấu vết. Chính phủ chưa từng công bố nguyên nhân. Mọi hồ sơ đều bị rút khỏi cơ sở dữ liệu. Trên bản đồ số, nơi đó chỉ hiện một vệt trắng mờ như thể là lỗi hiển thị.
Tĩnh An không hiểu tại sao tên lạ kia lại nhắn anh.
Nhưng anh biết… mình sẽ đi.
Bởi vì đó là lần đầu tiên anh cảm thấy… đúng hướng.