HẮC DÃ

Chương 2: KHU VỰC 0


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố Chẩm Lộ đêm ấy không có lấy một bóng sao. Những cột đèn đường loang lổ ánh sáng như đang hấp hối, còn đèn neon của các quán cà phê 24/24 thì nhấp nháy như co giật. Tĩnh An đứng dưới mái hiên của một tiệm thuốc tây bỏ hoang, gió đập phần phật vào cổ áo. Đồng hồ trên tay điểm 3 giờ 28 sáng.

Anh nhìn sâu vào màn đêm trước mặt — nơi đường nhựa gãy khúc, dẫn về phía bắc — nơi không bản đồ nào đánh dấu. Đó là “Khu vực 0”, vùng đất đã bị xóa tên khỏi bản đồ từ hai thập kỷ trước, sau một vụ tai nạn công nghiệp không ai nhắc tới, không ai dám ghi lại. Trên các diễn đàn đen, người ta đồn rằng đó là nơi thời gian từng dừng lại trong 7 phút 13 giây — đủ lâu để 170 công nhân mất tích mà không để lại ADN.

Một chiếc xe tải nhỏ màu xám trờ tới. Cửa bên ghế phụ mở ra.

— Lên đi, không có lần hai đâu. – Giọng đàn ông khàn khàn vang lên.

Tĩnh An không biết đó là ai, nhưng anh cảm thấy như đã nghe qua giọng đó trong mơ. Anh leo lên, xe lập tức tăng tốc.

Người đàn ông lái xe mặc áo lính cũ, tóc bạc nhưng mắt sắc như dao phay. Trên tay phải ông có một hình xăm đen hình mắt mở, viền đầy ký tự kỳ dị.

— Tôi là Duy. – ông nói – Cậu là người cuối cùng nhóm chúng tôi đợi.

— “Chúng tôi”…?

— Lát nữa cậu sẽ thấy.

Xe lao qua các ngã rẽ không tên, rồi dừng lại trước một hàng rào bê tông cao ba mét, dán đầy biển cảnh báo “KHU CẤM – PHÓNG XẠ – KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO”. Nhưng tất cả đều giả — vì phóng xạ không thể khiến máy ảnh nhiễu sóng, GPS biến mất và thời gian lệch nhịp. Chỉ có ý thức bị kéo lệch tầng hiện thực, mới gây nên nhiễu loạn như thế.

Duy bấm một đoạn mã Morse vào hộp kim loại gắn bên rào chắn. Một tiếng "cạch" nhẹ vang lên, cả mảng tường trượt sang bên như cửa mật đạo.

— Từ giờ trở đi, nếu thấy gì không giống thế giới thật, đừng phản ứng. Ký ức ở đây lộn xộn như dây thần kinh đứt, và cậu… đang đi sâu vào bên trong mình hơn cậu tưởng.

Tĩnh An nuốt nước bọt, gật đầu. Họ bước vào bên trong.


KHU VỰC 0 không như anh tưởng. Không phải nhà máy, không phải bãi hoang — mà là một khu phức hợp khổng lồ chìm dưới lòng đất, với kiến trúc giống như nửa phòng nghiên cứu, nửa mê cung.

Họ được dẫn tới một căn phòng có đèn sáng nhẹ màu vàng nhạt. Trong đó có hai người đang đợi.

Một cô gái tóc bạc ngồi khoanh chân giữa phòng, mắt nhắm, tay đặt lên một mảnh kính vỡ. Kính run lên nhẹ nhàng như đang thở.

— Cô ấy là Nguyệt Lâm. – Duy nói – Dị năng: “Gọi ký ức” – có thể khơi lại những đoạn lịch sử bị xóa sổ bằng cách chạm vào vật thể. Nhưng đôi khi… nó gọi về cả những ký ức không thuộc về con người.

Người còn lại là một thiếu niên chừng mười lăm tuổi, đeo mặt nạ bằng vải xám, miệng luôn thì thầm thứ gì đó không rõ lời.

— Đây là Diệp. Nó sống sót từ trại mồ côi ở khu này năm 2002. Kể từ đó… mỗi lần nhắm mắt, nó lại mơ thấy cái chết của những người chưa từng tồn tại.

Tĩnh An ngồi xuống, cảm giác nặng trĩu nơi đầu ngực. Anh biết — mình đã dính vào thứ còn hơn cả dị năng. Đây là thế giới của ký ức cổ đại, nơi các thế hệ trước từng bước qua những tầng hiện thực khác nhau, và những gì còn sót lại… đang muốn sống lại qua cơ thể người sống.

Nguyệt Lâm lên tiếng, mắt vẫn nhắm:

— Tĩnh An. Anh đã mang theo ký ức không thuộc về mình. Một phần trong anh… là vật chủ của thứ gì đó đang tìm đường ra thế giới này.

— …Tôi không hiểu.

— Cái bóng mà anh thấy trong mơ. Người giết chính anh. Đó không phải là ảo giác. Đó là một nửa còn lại của anh — đã sống ở một thực tại khác, đã phạm tội, và đang tìm cách tiếp tục nó… qua thân xác anh.

Tĩnh An đứng dậy, muốn phản bác, nhưng căn phòng bỗng chấn động. Đèn chớp tắt. Tường rạn nứt.

Duy chửi thề, kéo cả bọn đứng lên.

— Nó bắt đầu rồi! Cổng tầng ký ức thứ hai đã mở! Chúng ta phải đến Phòng 13 — nơi từng là trung tâm giấc ngủ tập thể!

Nguyệt Lâm mở mắt. Đồng tử cô không có con ngươi, chỉ là hai hình xoắn ốc quay ngược nhau.

Diệp bắt đầu la hét:

— Nó nhớ rồi… Nó nhớ rồi!! Nó sắp đến!!!

Tĩnh An không còn thời gian để nghi ngờ. Anh chỉ kịp rút theo Duy, lao ra hành lang khi từ trần nhà trồi xuống một cánh tay dài như cột điện, da người rách toạc, bên trong là những sợi dây thần kinh sống, bò ngoằn ngoèo như rắn.

Một giọng nói vọng khắp hệ thống loa:

— PHÒNG GHI NHỚ MỞ KHÓA. MÃ 1999. KÝ ỨC CHỦ NHÂN ĐANG HỒI PHỤC. CẢNH BÁO: MỌI CỔNG THỰC TẠI ĐANG LỆCH PHA.

Không ai hiểu chuyện gì. Nhưng Tĩnh An cảm thấy rõ một điều:

Chính anh là chìa khóa.

Và quá khứ mà anh chưa từng sống… sắp đòi lại hiện tại của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!