Hai tuần sau ngày Giếng Vô Ghi đóng lại, thế giới dường như trở về đúng nhịp.
Tin tức đưa bản tin hằng ngày, thời tiết dần ổn định, tiếng xe lại rền vang giữa các đại lộ lớn, người ta dường như đã quên mất chuyện “giấc ngủ toàn cầu” từng tồn tại.
Nhưng ở một tầng khác của cảm giác, mọi thứ không thật sự trở lại như cũ.
Diệp ngồi trước màn hình bệnh viện, đọc lại hàng trăm kết quả kiểm tra giấc ngủ trên toàn cầu. Đường sóng Beta, tần số phản xạ, xung điện não, nồng độ serotonin — tất cả đều trở lại mức bình thường. Nhưng trong phần ghi chú của hơn bảy mươi phần trăm bệnh nhân, đều có một dòng gần giống nhau:
“Tôi không nhớ mình từng mơ gì. Nhưng có cảm giác như… tôi đã sống một đời khác.”
Nguyệt Lâm bước vào phòng, đưa cho anh một cốc cà phê. Mắt cô vẫn còn quầng thâm. Từ ngày rời Nam Cực, cả nhóm không ai ngủ tròn một giấc. Tĩnh An đã trở lại thành phố, sống trong khu vực cách ly đặc biệt của Viện Phân Tầng Trí Thức. Anh tỉnh táo, không còn liên kết nào với ký ức đất, nhưng đồng thời, anh cũng không còn mơ.
Không phải không có ác mộng. Mà là… không còn bất kỳ giấc mơ nào cả.
Nguyệt Lâm hỏi, giọng khẽ như gió lướt qua mép cửa:
“Anh có thấy… chúng ta đang mất đi thứ gì không?”
Diệp không trả lời ngay. Anh đặt ly cà phê xuống, mở tập hồ sơ cuối cùng. Trong đó là một danh sách. Gồm hai mươi bảy cái tên. Những người… vẫn chưa tỉnh lại.
“Tất cả các bệnh viện quốc tế đều xác nhận: những người này sống, não hoạt động bình thường, nhưng không có dấu hiệu tỉnh giấc. Không phải hôn mê. Không phải chết não. Họ… chỉ đang ngủ.”
Diệp đưa tờ danh sách cho cô. Tay cô hơi run.
“Trong đó có một người ở ngay đây.”
Họ đi xuống tầng dưới, qua ba lớp cửa an ninh. Một căn phòng nhỏ, trắng xoá. Giường bệnh. Máy đo nhịp tim. Hệ thống theo dõi nhịp sóng REM. Trên giường là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Gương mặt bình thường, không biểu cảm, không hề có dấu hiệu co giật hay phản xạ. Nhưng điều lạ là: trên đầu anh ta, có một vệt sáng rất nhỏ, giống như… đường chân trời của một hoàng hôn.
Nguyệt Lâm đứng im, thì thầm:
“Anh ấy… vẫn mơ?”
Diệp gật đầu.
“Không chỉ mơ. Mà còn mơ liên tục. Theo thiết bị ghi lại, giấc mơ của anh ta chưa từng ngắt. Trong vòng mười bốn ngày liên tiếp, não anh ta vẫn hoạt động như đang sống một cuộc đời khác, trong một thế giới khác.”
Cô nhìn anh.
“Vậy nghĩa là…”
“Có thể,” Diệp chậm rãi, “trong khi tất cả chúng ta trả lại ký ức cho Đất, có ai đó… đã chọn giữ lại.”
Không khí trong phòng đột ngột lạnh đi. Tĩnh An đứng ở cửa, không biết đã đến từ lúc nào. Anh bước vào, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn người đang nằm đó. Một lúc sau, anh mở lời:
“Tôi từng nghĩ chúng ta hy sinh ký ức để cứu nhân loại. Nhưng có lẽ, ký ức… không phải thứ có thể bị chôn, hay đổi lấy sự bình yên.”
Diệp xoay ghế lại, nhìn thẳng Tĩnh An.
“Ý anh là gì?”
Tĩnh An khẽ khàng:
“Trong lúc tất cả chúng ta vứt bỏ điều mình yêu nhất để đóng lại giấc mơ… đã có một người lặng lẽ giữ nó lại. Không phải vì ích kỷ. Mà vì… người đó không muốn tỉnh.”
“Người này…” Nguyệt Lâm chợt hiểu, giọng cô run lên. “Là người cuối cùng còn mơ…”
“Phải,” Tĩnh An khẽ gật đầu. “Người cuối cùng chưa tỉnh. Và điều đáng sợ là: có thể anh ta đã đi quá xa.”
Ngoài cửa sổ, bầu trời u ám. Một đàn quạ bay ngang qua không kêu tiếng nào.
Trong phòng bệnh, màn hình sóng não nhấp nháy như một bài nhạc lặp vô tận.
Tĩnh An cúi xuống, khẽ chạm vào trán người đàn ông. Một hình ảnh vụt lên trong đầu anh. Chớp nhoáng, nhưng rõ ràng. Một thành phố lạ. Một ngọn tháp lơ lửng. Một biển người cúi đầu… và ở trung tâm, người đàn ông kia ngồi trên ngai đá — chính là ngai mà Tĩnh An từng ngồi, nhưng giờ đây, nó đã được tái hiện… bên trong giấc mơ mới.
Anh lùi lại, ánh mắt tối sầm.
“Anh ta đã xây lại ngai. Nhưng lần này… trong một giấc mơ riêng. Và khác với tôi — anh ta không hề có ý định rời bỏ nó.”
Không ai nói gì. Không khí trong phòng đặc quánh. Màn hình não đồ chớp đỏ một nhịp, rồi trở lại nhịp xanh bình thường.
Nguyệt Lâm ngồi xuống cạnh giường, nhìn người đàn ông đang ngủ.
“Có thể nào… đây là vòng lặp? Chúng ta chôn ký ức. Ai đó giữ lại. Rồi nó lại trồi lên?”
Tĩnh An chậm rãi gật đầu.
“Đất không bao giờ quên. Nó chỉ chờ. Chờ một người muốn mơ. Và người đó… sẽ mở cánh cửa.”
Diệp đột ngột đứng dậy.
“Chúng ta phải kết thúc. Phải đưa anh ta ra khỏi đó. Như cách chúng ta đã làm với anh, Tĩnh An.”
Nhưng Tĩnh An không trả lời. Ánh mắt anh xa xăm.
Không ai biết điều anh đang thấy là gì.
Chỉ có anh — nhìn sâu vào tâm trí mình — đang thấy một hình ảnh khác: giữa thành phố mộng mới, những người dân đang dựng lên các bức tượng. Từng khuôn mặt. Từng ký ức. Họ gọi nhau bằng ngôn ngữ mới. Một nền văn minh… đang nở rộ trong giấc mơ.
Anh lùi lại, thở dài.
“Không kịp nữa rồi.”
Mắt Diệp mở to.
“Sao cơ?”
Tĩnh An thì thầm.
“Anh ta không còn mơ một mình.”
Màn hình nhấp nháy. Một dòng dữ liệu vừa cập nhật.
Tín hiệu sóng mộng. Một, rồi hai. Rồi ba. Rồi mười sáu.
Nguyệt Lâm cứng người. Cô hiểu ngay điều đang xảy ra.
Có thêm nhiều người... đang ngủ. Và bắt đầu… mơ về cùng một nơi.
Một giấc mơ mới.
Không dính gì đến đất. Không thuộc ký ức xưa.
Một giấc mơ… của chính họ.
Và giấc mơ đó… đang mở cửa.
Phía cuối hành lang bệnh viện, một bé gái ngồi giữa sàn, vẽ nguệch ngoạc lên tường.
Không ai dạy nó chữ.
Nhưng những ký tự trên bức tường là tiếng cổ. Là dòng chữ mà cả nhóm từng thấy trong mộng giới đầu tiên.
Trước khi ai kịp phản ứng, đèn hành lang nhấp nháy.
Tầng bệnh rung nhẹ.
Và trong màn hình, đồ thị giấc mơ bật sáng một lần cuối.
Tĩnh An lùi bước, ánh mắt đầy nuối tiếc.
“Chúng ta đã đóng một cánh cửa.”
Anh thở dài.
“Nhưng đồng thời…”
“…một cánh cửa khác đã mở.”
Gió lùa qua khe cửa sổ. Lạnh lẽo.
Tĩnh An rời khỏi phòng.
Không ai gọi anh lại.
Trên bầu trời, ánh trăng rẽ mây, chiếu xuống khu bệnh viện.
Phía dưới lòng đất, một nhịp đập khác vừa bắt đầu.
Không phải của ký ức.
Mà là… của khởi đầu mới.
Một giấc mơ không còn muốn tỉnh.