HẮC DÃ

Chương 24: MẢNH VỠ CUỐI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi cả nhóm bật dậy từ giấc mơ chung, lòng hang Trường Số 0 vẫn im lặng kỳ lạ.

Không ai nói gì.

Mồ hôi lạnh vẫn còn đọng trên trán, mắt vẫn đỏ như bị xé từ bên trong.

Tĩnh An ngồi thẫn thờ. Vòng xoáy trong mắt đã biến mất. Nhưng ánh nhìn anh như người vừa vĩnh viễn mất thứ gì đó quan trọng.

Lữ khách là người lên tiếng trước.

— Các cậu... có nghe gì không?

Cả nhóm nhìn nhau. Không ai nghe gì.

Nhưng…

Khi nhắm mắt lại – tất cả đều cảm thấy một tiếng thì thầm cực kỳ nhỏ, luồn qua dây thần kinh như sóng vô tuyến:

“Còn một mảnh chưa được trả lại.”

Duy dựng người dậy:

— Ý nó là sao?

Nguyệt Lâm nhìn về phía vách hang, nơi quả trứng ký ức từng vỡ.

Vết nứt vẫn còn đó. Nhưng giữa nó… là một khe mỏng, chỉ như đường rạch trên tờ giấy ướt.

Không gian rung nhẹ. Như đang... giấu một nhịp tim khác.

Tĩnh An đứng dậy. Giọng anh trầm đục:

— Chúng ta nghĩ... khi rời khỏi mộng giới là xong.

— Nhưng thực ra... mọi người vẫn đang ngủ.

Lữ khách run rẩy lục trong ba lô, rút ra một thiết bị phát sóng thần kinh thức tỉnh toàn cầu, nối qua vệ tinh thời gian thực.

Duy kiểm tra tín hiệu.

— Không ai tỉnh. Tất cả não bộ toàn cầu vẫn ở tần số alpha – ức chế.

Diệp lẩm bẩm:

— Nghĩa là... con người vẫn đang mơ.

Một trạm thời tiết ở Siberia ghi nhận cây cối đồng loạt ngừng quang hợp lúc 2:44 AM.

Tại Kenya, những đàn voi nằm xuống như... đi ngủ đồng loạt.

Ở Việt Nam, trẻ nhỏ bắt đầu hát… bài hát không ai từng dạy:

“Bên dưới lớp đất đen / Có ai đang nhìn lên
Nhớ những điều người quên / Rồi sẽ bước lên thềm…”

Tĩnh An gục xuống, đầu vang lên hàng trăm giọng nói cùng lúc.

Mỗi giọng… là một ký ức bị bỏ lại.

Một người lính từng bắn đồng đội.

Một cô gái từng vứt con trong rừng.

Một đứa trẻ từng trông thấy cha treo cổ, nhưng chưa kịp kể ai nghe.

Tất cả đang trồi dậy từ đáy ký ức.

Nguyệt Lâm đặt tay lên vai anh:

— Mảnh vỡ cuối… là gì?

Tĩnh An run rẩy:

— Là ký ức... không ai nhớ mình từng có.

— Nó là thứ nằm ngoài ý chí.

— Là những thứ con người cùng nhau cố quên, đến mức không còn từ ngữ để mô tả.

Lữ khách mở bản đồ cổ, chỉ vào điểm đen vô danh giữa rừng sâu Nam Cực – nơi từng được đánh dấu bằng chữ cổ:

“Tử Tâm Vô Ghi – nơi ký ức không để lại dấu.”

Không ai từng tới đó.

Không tàu nào đi qua.

Không bản đồ hiện đại nào thừa nhận nó tồn tại.

Duy nói:

— Vậy là... phải tới đó?

Tĩnh An gật đầu:

— Không phải để đánh nhau.

— Mà để... trả lại mảnh ký ức cuối.


Bốn ngày sau.

Một chiếc phi thuyền chuyên dụng hạ xuống vùng băng sâu tuyệt đối – không tín hiệu, không từ trường, không đời sống.

Cả nhóm mặc giáp áp suất cực cao, bước xuống mặt băng tím.

Không gió.

Không mùi.

Chỉ tiếng mạch máu đập bên trong đầu mỗi người.

Một vòng tròn hiện ra trong tuyết.

Bên dưới là... một cái giếng.

Không đá. Không xi măng.

Chỉ là một khoảng không hoàn hảo – đen tuyền – không phản xạ ánh sáng.

Lữ khách thở ra một hơi.

— Đây là… Giếng Vô Ghi.

— Ai thả ký ức xuống đây, sẽ không thể lấy lại.

— Nhưng nó... sẽ đóng cửa chu kỳ quên.

Tĩnh An nhìn ba người còn lại.

— Mỗi người phải chọn một ký ức hạnh phúc nhất của đời mình.

— Rồi… vĩnh viễn vứt nó xuống giếng.

— Chỉ khi tự nguyện từ bỏ điều mình yêu nhất, mảnh vỡ cuối mới được khóa lại.

Không ai nói gì.

Một sự im lặng đè nặng như đá ngàn năm.

Diệp là người đầu tiên bước tới.

Anh lấy ra một đồng xu, đã hoen rỉ, từng được con gái anh đưa lúc lên tiểu học:

— Ba giữ nó làm bùa may mắn nhé.

Anh nắm đồng xu, khẽ đặt môi lên.

Rồi thả xuống giếng.

Ngay lập tức, gió nổi lên.

Và trong đầu anh… ký ức về con gái mờ dần.

Mặt anh đẫm nước.

Nhưng... anh không còn biết tại sao mình khóc.

Duy bước tới. Tay cầm một cuốn sổ da.

Trong đó là những dòng rap đầu tiên anh viết, trước khi đời kéo anh vào nghiện ngập.

Anh xé từng trang. Rơi vào giếng.

Gió lốc cuốn qua như tiếng beat chậm dần... tắt hẳn.

Nguyệt Lâm rút từ cổ áo một mảnh khăn.

Mẹ cô từng quấn nó quanh tay cô khi bỏ lại giữa bệnh viện.

Cô cắn răng, thả nó.

Cơn đau trồi lên. Nhưng cũng… tan vào gió.

Cuối cùng, Tĩnh An bước tới.

Anh cầm trong tay một chiếc bật lửa.

Không đặc biệt gì… nếu không phải vì đó là thứ cuối cùng cha anh để lại, người đã mất khi anh còn rất nhỏ.

Anh bật nó. Một lần.

Ánh lửa chập chờn.

Rồi anh tắt.

Thả xuống giếng.

Mặt giếng đóng băng tức thì.

Gió ngưng. Không gian yên lặng.

Một tiếng "tách" vang lên như khóa xoay.

Tĩnh An ngã quỵ.
Mắt mở.
Lòng trống rỗng.

Không ai còn nói gì.

Chỉ biết… thế giới vừa nhẹ đi một nhịp thở.


Vài giờ sau. Hệ thống vệ tinh toàn cầu ghi nhận:

Sóng não nhân loại đồng loạt chuyển từ Alpha về Beta.

Mọi người… tỉnh dậy.

Trẻ em ngừng hát bài lạ.

Cây bắt đầu rung nhẹ theo gió.

Biển... trở về bờ cũ.

Và những giấc mơ tập thể… vỡ như bọt.

Diệp ngồi trong phi thuyền, mắt đờ đẫn.

— Mình… đã từng có con gái?

Duy im lặng.

— Hình như… mình biết viết nhạc?

Nguyệt Lâm nhìn cổ tay trống trơn:

— Em... không nhớ em từng yêu ai…

Tĩnh An khẽ gật.

— Đó là... cái giá.

Lữ khách nhìn qua cửa sổ.

Mặt đất phía xa – nơi giếng nằm – bỗng có một vệt sáng nhỏ… như một cái chấm “.” cuối câu chuyện.

Nhưng ngay lúc đó…

Từ dưới lớp băng, vang lên một âm thanh cực nhỏ.

"Lần sau... sẽ không có người chịu quên."

Mặt đất khép lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!