hắc nguyên tinh

Chương 9: Hành tinh cấm địa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc tấn công bất ngờ từ Hắc Nguyên Tinh, phi thuyền của nhóm đặc nhiệm trở nên tĩnh lặng hơn, mọi người đều lặng im, tập trung vào việc phục hồi dữ liệu và sửa chữa module hư hại. Tuy nhiên, giữa những rối loạn và mất mát, một tín hiệu kỳ lạ xuất hiện trong hệ thống giải mã ánh sáng của Sofia.

“Adrian… cậu phải xem,” Sofia nói, giọng run run xen lẫn phấn khích. “Tín hiệu mới… nó dẫn tới một tọa độ cụ thể ngoài quỹ đạo Hắc Nguyên Tinh. Không giống các xung trước, lần này có cấu trúc rõ ràng, như một bản đồ.”

Adrian nghiêng người nhìn màn hình, mắt ánh lên sự tò mò. “Một hành tinh? Hay một cơ sở?”

Sofia gật đầu: “Dữ liệu cho thấy đây là một hành tinh, nhưng… nó dường như không xuất hiện trong bất kỳ bản đồ nào của con người. Kích thước, quỹ đạo, thậm chí cả bầu khí quyển… đều bí ẩn. Tôi tạm gọi nó là Hành tinh Cấm địa.”

Marcus Lee nhíu mày, giọng nghiêm trọng: “Cấm địa… cái tên đã nói lên tất cả. Nếu Hắc Nguyên Tinh muốn chúng ta tới đây, nó có thể là bẫy hoặc thử thách.”

Adrian thở dài: “Chúng ta không còn lựa chọn. Đây là cơ hội duy nhất để hiểu thêm về thế lực ngoài vũ trụ. Mọi người chuẩn bị, đây sẽ là lần tiếp xúc trực tiếp với môi trường chưa từng biết.”

Phi thuyền điều chỉnh quỹ đạo, rời khỏi vùng ảnh hưởng trực tiếp của Hắc Nguyên Tinh, và tiến về tọa độ mà tín hiệu dẫn tới. Trên đường đi, ánh sáng xanh lam nhấp nháy trong khoang, dường như phản ứng với chuyển động của phi thuyền. Liam Carter nhận xét: “Hệ thống năng lượng của hành tinh này… dường như tương tác với mọi vật thể tiếp cận, kể cả phi thuyền. Chúng ta phải duy trì trường điện từ bảo vệ liên tục.”

Sau vài giờ di chuyển, hành tinh hiện ra trước mắt. Nó lớn hơn Trái đất một chút, với bề mặt kỳ quái: những thung lũng sâu tối màu xen lẫn các dãy núi ánh sáng phản chiếu như tinh thể. Bầu khí quyển có màu xanh lục pha tím, tạo nên cảm giác vừa huyền bí vừa đe dọa.

Sofia thở dài: “Không khí… không thể thở trực tiếp. Chúng ta cần bộ dụng cụ hỗ trợ, nhưng các cảm biến cho thấy sự sống có thể tồn tại, ít nhất là các dạng sinh vật nhỏ.”

Marcus Lee nghiêm giọng: “Điều này đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ phải tiếp xúc với môi trường chưa biết, nhưng cũng là cơ hội để tìm hiểu về nguồn gốc Hắc Nguyên Tinh.”

Adrian quyết định: “Chuẩn bị hạ cánh. Chúng ta sẽ tiếp cận một trong những khu vực phát tín hiệu mạnh nhất. Có vẻ… nơi đó có di tích cổ xưa.”

Phi thuyền bắt đầu giảm tốc và tiến gần bề mặt hành tinh. Ánh sáng từ tinh thể phản chiếu trên núi tạo thành các luồng sáng kỳ ảo, khiến mọi người trong khoang vừa kinh ngạc vừa cảnh giác.

Khi hạ cánh, nhóm đặc nhiệm lập tức kiểm tra môi trường. Liam rà soát trường điện từ và sóng năng lượng: “Không có dấu hiệu tấn công tức thì, nhưng năng lượng xung quanh rất mạnh, dường như… nó đang giám sát từng chuyển động của chúng ta.”

Adrian quan sát xung quanh, ánh mắt nhạy bén. “Đây không phải là hành tinh hoang vu. Có dấu vết của nền văn minh đã từng tồn tại. Các cấu trúc này… trông cổ xưa nhưng vẫn ổn định, như được bảo vệ bằng công nghệ mà chúng ta chưa hiểu.”

Sofia nhanh chóng thu thập dữ liệu từ ánh sáng phản chiếu trên tinh thể: “Hình như đây là hệ thống lưu trữ thông tin. Các di tích tạo thành một dạng mã hóa ánh sáng, giống như Hắc Nguyên Tinh đã sử dụng. Nếu giải mã được, có thể biết được lịch sử và mục đích của nó.”

Marcus Lee nhìn vào một cổng đá khổng lồ, phủ đầy ký hiệu kỳ lạ: “Chúng ta phải cẩn thận. Đây có thể là bẫy hoặc thử thách, nhưng cũng là nơi cất giữ thông tin quan trọng.”

Nhóm đặc nhiệm tiến vào sâu hơn, khám phá từng khu vực. Những bức tường tinh thể phản chiếu ánh sáng xanh lam và đỏ rực, tạo thành các hình khối ba chiều thay đổi theo góc nhìn. Sofia phấn khích: “Mỗi góc nhìn tạo ra một dữ liệu khác nhau. Đây là dạng công nghệ lưu trữ ánh sáng và năng lượng, kết hợp cả vật chất và thông tin.”

Adrian trầm ngâm: “Nếu Hắc Nguyên Tinh dẫn chúng ta tới đây, có lẽ nó muốn chúng ta… học hỏi hoặc thử thách khả năng giải mã. Đây là cơ hội để hiểu nguồn gốc và ý đồ của nó.”

Bất chợt, một tiếng rung nhẹ vang lên từ lòng đất. Các tinh thể trên bề mặt phản chiếu ánh sáng mạnh hơn, tạo thành những hình dạng trừu tượng. Liam cảnh báo: “Động đất? Hay cơ chế phòng vệ? Chúng ta phải rút lui nếu cảm giác không ổn.”

Nhưng Adrian quyết định tiếp tục: “Chúng ta phải biết. Nếu bỏ qua, cơ hội hiểu Hắc Nguyên Tinh sẽ mất. Tiến lên.”

Nhóm tiến sâu vào khu trung tâm hành tinh. Ở đây, các di tích cổ xưa trở nên rõ rệt: các trụ đá khổng lồ với ký hiệu ánh sáng nhấp nháy, giống như thông điệp mã hóa. Sofia nhanh chóng ghi nhận: “Đây là dạng ngôn ngữ cổ xưa của Hắc Nguyên Tinh, nhưng lần này nó kết hợp cả ánh sáng, năng lượng và hình học. Nếu giải mã được, chúng ta sẽ biết về nền văn minh đã tạo ra Hắc Nguyên Tinh.”

Marcus Lee quan sát xung quanh, giọng nghiêm trọng: “Chúng ta không còn đơn giản là nghiên cứu. Mỗi bước đi đều có thể bị giám sát. Đây là hành tinh cấm địa, và chúng ta đang đi vào trái tim của nó.”

Một xung ánh sáng bất ngờ phát ra từ trung tâm khu di tích, lan tỏa quanh nhóm. Các xúc tu ánh sáng xuất hiện từ những tinh thể, nhưng không tấn công. Thay vào đó, chúng quét qua từng người, dường như… đánh giá. Sofia thì thầm: “Nó đang phân tích chúng ta. Mỗi thông số sinh học, năng lượng… đều được ghi nhận. Đây là cơ chế bảo vệ và giao tiếp cùng lúc.”

Adrian lặng im, quan sát. “Hắc Nguyên Tinh không chỉ tạo ra công nghệ sống, mà còn biết cách dẫn dắt con người đến nơi nó muốn. Mọi tín hiệu, mọi ánh sáng đều có ý nghĩa. Chúng ta phải giải mã trước khi rời khỏi đây.”

Nhóm đặc nhiệm dành cả ngày khảo sát, ghi nhận các di tích, ánh sáng, và tín hiệu. Mỗi dữ liệu thu thập được đều chứa thông tin về nguồn gốc Hắc Nguyên Tinh, cách nó tương tác với sinh vật và công nghệ xung quanh.

Khi hoàng hôn giả tạo của hành tinh phủ xuống, nhóm đứng trước cổng chính của khu di tích trung tâm. Ánh sáng từ tinh thể phản chiếu khắp không gian, tạo thành hình dạng như một bản đồ ba chiều. Sofia thốt lên: “Nếu giải mã được toàn bộ, chúng ta sẽ biết tại sao Hắc Nguyên Tinh tồn tại, và mục đích của nó đối với Trái đất.”

Marcus Lee nghiêm giọng: “Nhưng cũng phải cẩn thận. Đây là hành tinh cấm địa. Chúng ta đã thấy sức mạnh của nó qua Hắc Nguyên Tinh. Một bước sai lầm cũng có thể dẫn tới thảm họa.”

Adrian hít sâu, ánh mắt kiên định: “Chúng ta đã bước vào thế giới của Hắc Nguyên Tinh. Hành tinh cấm địa này chứa những bí mật cổ xưa, và có thể là chìa khóa để hiểu toàn bộ ý đồ của nó. Chúng ta phải cẩn trọng, nhưng cũng không được bỏ lỡ cơ hội lịch sử này.”

Nhóm đặc nhiệm đứng lặng giữa khu di tích, ánh sáng tinh thể phản chiếu lung linh quanh họ. Hành tinh cấm địa vẫn tĩnh lặng, nhưng đầy uy lực, như một chứng nhân cổ xưa của nền văn minh ngoài vũ trụ, nhắc nhở rằng mỗi khám phá đều đi kèm rủi ro và thử thách, và rằng con người đang đứng trước một bí ẩn vượt ngoài trí tưởng tượng.

Kết thúc chương 9.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×