hắc nguyên tinh

Chương 8: Mất mát đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu không gian bao quanh Hắc Nguyên Tinh tĩnh lặng nhưng đầy uy lực. Các xúc tu ánh sáng vẫn di chuyển nhẹ nhàng, những xung năng lượng nhấp nháy dường như đánh giá mọi hành động của phi thuyền. Adrian Kael và nhóm đặc nhiệm vẫn tập trung vào việc giải mã tín hiệu và quan sát công nghệ ngoài Trái đất, nhưng không ai có thể lơ là cảnh giác.

“Các dữ liệu thu thập hôm nay thật sự quá phức tạp,” Sofia Márquez nói, mắt dán vào màn hình. “Nhưng một số xung ánh sáng bắt đầu thay đổi tần số, giống như phản ứng với chúng ta.”

Adrian nhíu mày: “Hãy chuẩn bị mọi biện pháp phòng vệ. Liam, tăng cường trường điện từ bảo vệ. Marcus, tất cả kịch bản ứng phó phải sẵn sàng.”

Nhóm đặc nhiệm nhận thức rằng, bất kỳ hành động nào cũng có thể bị Hắc Nguyên Tinh hiểu sai. Đây không chỉ là sinh vật ngoài vũ trụ, mà là một thực thể trí tuệ, có khả năng tự vệ và phản ứng cực nhanh.

Khoảnh khắc yên bình kéo dài chỉ vài phút. Bất chợt, một xung ánh sáng màu đỏ rực phát ra từ xúc tu phía nam của Hắc Nguyên Tinh. Màn hình cảnh báo vang lên liên tục, các cảm biến rung lắc dữ dội. Liam hốt hoảng: “Xung này… vượt quá ngưỡng bảo vệ của phi thuyền! Nó đang tác động trực tiếp lên hệ thống điện tử!”

Adrian lập tức ra lệnh: “Tăng cường trường điện từ! Chuẩn bị phản ứng khẩn cấp!”

Nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh. Một tia sáng khổng lồ từ xúc tu quét qua phi thuyền, ánh sáng chớp liên tục khiến hệ thống điều khiển gần như tê liệt. Các bảng điều khiển sáng đỏ, cảnh báo lỗi tràn lan. Sofia la lên: “Hệ thống tín hiệu bị phá! Dữ liệu bị nhiễu!”

Trong khoang, mọi người cảm nhận rung chấn mạnh, như phi thuyền bị bóp méo, xoay tròn giữa không gian. Adrian nắm chặt tay cầm, giọng nghiêm trọng: “Giữ vững! Đừng để mất kiểm soát!”

Marcus Lee gào lên: “Xác định vị trí tấn công! Tránh tiếp xúc trực tiếp với xúc tu!”

Nhưng Hắc Nguyên Tinh không chỉ dừng ở việc cảnh báo. Một xung năng lượng tiếp theo xuất hiện, mạnh hơn trước, hướng thẳng vào khoang phi thuyền. Liam cố gắng điều chỉnh tần số bảo vệ, nhưng một phần hệ thống bị quá tải. Các tia sáng chớp nhảy lung tung, ánh sáng đỏ và xanh xen kẽ, khiến mọi người bị chói mắt, chóng mặt.

Trong khoang, Elena Rossi, chuyên gia ngôn ngữ học, hét lên: “Không thể điều khiển! Chúng ta sắp bị…”

Một tiếng nổ nhỏ vang lên từ khoang phía sau. Một trong những modul quan sát bị vỡ, dữ liệu giải mã tín hiệu bị xóa một phần. Sofia kịp ôm lấy bảng điều khiển, nhưng cú rung chấn mạnh khiến cô ngã xuống sàn.

Adrian lao về phía cô, kéo Sofia tránh xa khu vực hư hại. “Sofia! Cậu ổn không?”

Sofia run run, giọng nghẹn: “Mọi thứ… quá nhanh… Tôi chưa kịp lưu toàn bộ dữ liệu…”

Nhưng bi kịch chưa dừng lại ở đó. Một vết nứt lớn xuất hiện trên module động cơ phía sau, cảnh báo cháy nổ vang lên. Liam cố gắng điều chỉnh lực đẩy, nhưng module hỏng nặng, khiến phi thuyền mất cân bằng. Các cảm biến báo động liên tục, nhịp tim mọi người tăng nhanh.

Marcus Lee la lên: “Chúng ta phải tách module hư hại ngay! Nếu không, toàn bộ phi thuyền sẽ…”

Một tiếng nổ lớn vang lên, rung chấn mạnh khiến mọi người ngã nhào. Một phần phi thuyền bị xé ra khỏi cấu trúc chính, module động cơ phía sau rơi vào vùng ánh sáng trực tiếp từ Hắc Nguyên Tinh. Ánh sáng đỏ lóe lên dữ dội, và từ module, truyền về Trái đất tín hiệu hư hại nặng.

Trong khoang, mọi người giật mình khi nhìn thấy một thành viên nhóm đặc nhiệm bị trúng xung năng lượng, bị hất văng về phía cửa sổ. Tiếng thét vang lên, và Adrian lập tức lao tới kéo anh ra. Nhưng sự cố quá nhanh.

Sofia hét lên: “Không… không được!”

Khi ánh sáng dịu đi, nhóm nhận ra rằng mất mát đầu tiên đã xảy ra: một trong những nhân viên kỹ thuật cao cấp, người phụ trách module bảo vệ năng lượng, đã thiệt mạng trong vụ nổ. Không ai kịp phản ứng, mọi thứ diễn ra trong tích tắc.

Adrian đứng im, giọng trầm: “Chúng ta… đã mất một người. Đây là thực tế đầu tiên: Hắc Nguyên Tinh không chỉ quan sát, mà còn có khả năng tấn công trực tiếp.”

Marcus Lee nghiến răng, giọng trầm: “Đây là bài học đau đớn nhất. Chúng ta không thể chủ quan. Mỗi hành động, mỗi quyết định đều ảnh hưởng đến mạng sống của tất cả.”

Sofia lau nước mắt, giọng run run: “Tôi… không thể tin. Toàn bộ dữ liệu chúng tôi thu thập… một phần đã mất.”

Adrian nhíu mày, ánh mắt kiên định: “Chúng ta không thể dừng lại. Mất mát này đau đớn, nhưng nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục. Chúng ta cần học hỏi từ cuộc tấn công này: cách Hắc Nguyên Tinh phản ứng, cách nó sử dụng năng lượng, và cách bảo vệ bản thân.”

Liam nhanh chóng kiểm tra lại các hệ thống: “Một số module bị hư hại, nhưng chúng ta còn có thể điều khiển phi thuyền. Cần sửa chữa ngay để tránh tiếp tục bị tấn công.”

Marcus Lee nghiêm giọng: “Chúng ta phải thay đổi chiến thuật. Tránh trực diện, quan sát từ xa, và không thử nghiệm bất cứ hành động nào có thể bị hiểu nhầm. Hắc Nguyên Tinh thông minh hơn chúng ta tưởng.”

Adrian gật đầu, nhìn ra cửa sổ phi thuyền. Hắc Nguyên Tinh rực sáng, như thể nhận thức được sự mất mát của nhóm. Ánh sáng xanh lam và đỏ rực nhấp nháy theo nhịp khó hiểu, tạo thành hình dạng kỳ lạ, giống như một lời nhắc nhở: mạnh mẽ, uy lực và không khoan nhượng.

Sofia thở dài, giọng run run: “Chúng ta… đã thấy được sức mạnh thật sự của Hắc Nguyên Tinh. Nó không chỉ là sinh vật, mà còn là công nghệ vượt ngoài trí tưởng tượng, với khả năng phản ứng ngay lập tức và chính xác.”

Adrian trầm ngâm: “Đây là bước đầu tiên, và cũng là lời cảnh báo. Mỗi hành động của chúng ta từ nay phải được cân nhắc kỹ lưỡng. Mất mát này… sẽ không phải là cuối cùng nếu chúng ta không học cách hiểu và đối phó với nó.”

Bên ngoài, ánh sáng của Hắc Nguyên Tinh tiếp tục lan tỏa khắp không gian. Nhóm đặc nhiệm trầm lặng, đau đớn trước mất mát, nhưng hiểu rằng cuộc chiến hoặc cuộc đối đầu với thế lực ngoài vũ trụ mới chỉ bắt đầu, và sự sống còn của họ phụ thuộc vào khả năng học hỏi, thích ứng và phối hợp trong những thử thách tiếp theo.

Kết thúc chương 8.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×