Bầu trời tháng Sáu ở khu phố cũ này luôn mang một màu xanh ngọc bích rất đặc trưng, trong suốt và tĩnh lặng, như thể thời gian đã quyết định ngừng trôi ngay trên mái nhà lợp ngói đỏ quen thuộc. Với Kỳ, hai mươi năm sống ở đây, nơi này không có quá nhiều biến động, trừ một thứ duy nhất: căn nhà sơn vàng nằm sát vách nhà cậu, và cô gái sống trong đó.
Kỳ vừa hoàn thành kỳ thi cuối năm đại học, cảm giác như trút được gánh nặng để chìm vào cái mùa hè dài vô tận. Cậu ngồi trong phòng, lưng tựa vào chiếc bàn gỗ, mắt dán vào khung cửa sổ đang mở. Chỉ cần nghiêng người một chút, cậu có thể nhìn thấy ban công nhỏ bên kia tường rào.
Và cô ấy đang ở đó. An.
An là người hàng xóm mà Kỳ đã lớn lên cùng, cùng nhau chia sẻ những bí mật thời thơ ấu và những trò nghịch ngợm dại dột. Nhưng từ khi cô bé tròn mười tám tuổi, mọi thứ đã thay đổi. An của hiện tại không chỉ là cô bé chạy loanh quanh với mái tóc buộc đuôi ngựa nữa. Cô vừa tốt nghiệp cấp ba, chuẩn bị bước vào cánh cửa đại học, và sự thay đổi ở cô rõ ràng như cách mặt trời nhô lên mỗi sáng.
An đang tưới những chậu dạ yến thảo màu tím. Ánh nắng mềm mại buổi sáng đổ xuống, làm nổi bật đường nét thanh thoát của cô. Chiếc váy cotton màu trắng kem, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, lại khiến cô trở nên mong manh và tinh khiết đến lạ. Mái tóc dài màu nâu hạt dẻ thả lỏng, vài lọn tóc lòa xòa chạm vào xương quai xanh mềm mại.
Kỳ bất giác nín thở. Đây không phải lần đầu tiên cậu ngắm An, nhưng mỗi lần như vậy, trái tim cậu lại đập một nhịp rộn ràng hơn. Nó không còn là sự quý mến của một người anh trai nữa, mà là một cảm xúc rụt rè và xao xuyến của một chàng trai đang yêu.
Cậu chạm nhẹ vào tấm kính cửa sổ, cảm thấy như có một bức tường vô hình ngăn cách cậu với cô ấy, một bức tường không phải làm bằng gạch vữa, mà làm bằng sự e ngại và sợ hãi việc phá vỡ sự bình yên hiện tại.
"Kỳ?"
Giọng An vang lên, trong veo như tiếng chuông gió, kéo cậu về thực tại.
An đã phát hiện ra cậu. Cô quay đầu lại, mỉm cười. Nụ cười ấy là loại ánh sáng dịu dàng nhất trên đời, làm tan chảy mọi sự bối rối trong lòng Kỳ.
"Chào buổi sáng, An," Kỳ đáp, cố gắng giữ giọng điệu thật bình thường. "Cậu dậy sớm thế?"
An đặt bình tưới nước xuống, bước đến sát lan can. Khoảng cách giữa hai ban công chỉ là một mét, được ngăn cách bởi bức tường thấp.
"Mẹ bảo phải chăm sóc mấy chậu hoa này. Mà sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào tớ thế?" An nghiêng đầu, ánh mắt tò mò nhưng không hề trách móc, chỉ có sự ngây thơ thường thấy.
Kỳ cảm thấy mặt mình nóng rực. "Tớ... tớ chỉ nhìn cây thôi. Tớ thấy hoa cậu nở đẹp quá."
An bật cười khúc khích, tiếng cười khiến Kỳ thổn thức. "Xạo quá đi, anh Kỳ. Tớ biết mà, cậu làm gì có hứng thú với hoa cỏ. Chắc cậu lại đang bí ý tưởng cho bài luận phải không?"
"Cậu biết tớ rõ thật đấy," Kỳ cười nhẹ, cảm thấy sự căng thẳng vừa rồi đã dịu đi. "Tối nay đi xem phim không? Phim tớ kể cậu nghe bữa trước ấy. Phim tình cảm lãng mạn."
An chớp mắt, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ. "Tất nhiên rồi! Mấy giờ thì cậu qua đón tớ?"
"Bảy giờ rưỡi. Tớ sẽ qua bấm chuông. Nhớ mặc đẹp một chút nhé, cô gái Tháng Sáu của tớ." Kỳ buột miệng nói ra câu đó, một câu trêu đùa vô ý nhưng lại chứa đựng quá nhiều cảm xúc chân thật.
Má An hơi ửng hồng. Cô nhanh chóng quay người lại chỗ mấy chậu hoa.
"Tớ biết rồi! Tớ phải vào chuẩn bị đây. Hẹn gặp cậu tối nay!"
Sau đó, An bước vào nhà, cánh cửa kính trượt đóng lại. Mặc dù cô đã đi, Kỳ vẫn đứng yên đó, nhìn chằm chằm vào khoảng không gian vừa rồi cô đứng.
Đôi khi, Kỳ cảm thấy mối quan hệ của họ mong manh như những cánh hoa dạ yến thảo kia. Chỉ cần một cơn gió mạnh, một lời nói vô tình hay một hành động vụng về từ phía cậu, nó có thể tan vỡ. Chính vì thế, cậu luôn rụt rè và chỉ dám bày tỏ tình yêu của mình qua những hành động lịch sự và chu đáo nhất.
Cậu nhớ lại cảnh tượng hai người ngồi cùng nhau trong sân nhà cô ấy hồi tối qua, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm cũ. An đã kể về những giấc mơ của cô bé về tương lai, về việc muốn trở thành một cô giáo, và đôi mắt cô bé lấp lánh đầy hy vọng. Khi đó, Kỳ chỉ muốn ghì chặt cô vào lòng, hứa hẹn sẽ bảo vệ tất cả những điều tinh khiết ấy.
Kỳ thở dài. Mối tình đầu này trong sáng đến mức cậu sợ làm vẩn đục nó.
Cậu đóng cửa sổ lại, không muốn tiếp tục đứng đó và nhìn như một kẻ ngốc nữa. Cậu phải chuẩn bị cho buổi hẹn hò tối nay.
Nhưng ngay khi cậu quay lưng lại, cậu nghe thấy tiếng mở cửa ở căn nhà bên cạnh. Không phải tiếng cửa chính, mà là tiếng cửa ban công tầng trên.
Kỳ lại tò mò hé cửa sổ.
Đó là Hạ.
Hạ là chị họ của An, vừa trở về sau bốn năm du học. Cô ấy là một nghệ sĩ tự do, sống ở tầng trên cùng của căn nhà. Nếu An là ánh sáng dịu dàng của tháng Sáu, thì Hạ là một cơn bão nóng bỏng và bí ẩn của tháng Bảy.
Hạ đứng trên ban công, hút một điếu thuốc. Trang phục của cô luôn khác biệt so với sự giản dị của An. Chiếc áo sơ mi lụa màu đen được cài hờ hững, để lộ xương quai xanh ấn tượng và một phần vai trần. Mái tóc đen nhánh của cô được cắt ngắn, ôm lấy khuôn mặt góc cạnh và đôi mắt sắc sảo.
Hạ nhìn xuống sân vườn, không nhìn về phía Kỳ. Nhưng ngay lập tức, Kỳ cảm thấy một luồng điện căng thẳng chạy dọc sống lưng.
Cô dập điếu thuốc, sau đó nghiêng người xuống. Ánh mắt cô quét qua ban công nhà Kỳ, và dừng lại.
Ánh mắt đó dò xét và thách thức, không phải sự ngây thơ của An. Nó khiến Kỳ có cảm giác như mọi suy nghĩ thầm kín của cậu đều bị phơi bày dưới cái nhìn ấy.
"Nhìn lén tình yêu bé bỏng của mình đủ chưa, Kỳ?" Giọng Hạ trầm và khàn, một sự quyến rũ nguy hiểm.
Kỳ bối rối lùi lại một bước, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
"Chào buổi sáng, Hạ. Tôi không nhìn lén, tôi chỉ chào An thôi."
Hạ cười. Đó không phải là nụ cười rạng rỡ, mà là một nụ cười chế giễu và mê hoặc.
"Thế à? Chào hỏi mà cần phải ghì mắt vào người ta như thế sao? Cậu lớn rồi, Kỳ. Tình yêu học trò của cậu cũng nên trưởng thành lên một chút chứ."
Cô nhấc một chậu xương rồng nhỏ lên, đặt nó lên thành ban công.
"An là một cô gái tốt. Nhưng cậu có biết không, sự ngây thơ đôi khi lại là thứ che giấu ham muốn tốt nhất."
Kỳ cau mày. "Tôi không hiểu cô đang nói gì."
Hạ nhún vai, bước vào trong. Trước khi đóng cửa, cô buông một câu, như một lời tiên tri đầy ám ảnh.
"Rồi cậu sẽ hiểu thôi. Bởi vì, sự khao khát không bao giờ nói dối."
Cánh cửa đóng sập lại, bỏ lại Kỳ đứng một mình, cảm giác nóng rực không phải vì ánh nắng, mà vì những lời khiêu khích của Hạ. Cậu cảm thấy tức giận vì cô đã làm vẩn đục sự trong sáng trong mối quan hệ của cậu với An.
Nhưng sâu thẳm bên trong, một phần bị cấm đoán nào đó trong tâm hồn cậu lại cảm thấy kích thích và tò mò không dứt về người phụ nữ bí ẩn bên kia tường rào này.
Đêm nay, cậu sẽ gặp An. Nhưng trong tâm trí cậu, hình bóng quyến rũ và nguy hiểm của Hạ đã bắt đầu len lỏi vào, như một cái bóng không mời mà đến.
Mùa hè tĩnh lặng của Kỳ, bắt đầu từ giây phút đó, đã không còn tĩnh lặng nữa. Nó đã bị đánh thức bởi lưỡi hái sắc bén của sự cấm kỵ.