Thời gian trôi qua chậm rãi một cách khó chịu. Kỳ cố gắng làm bài tập, đọc sách, thậm chí là dọn dẹp phòng, nhưng tâm trí cậu cứ bị phân tán bởi hai hình bóng đối lập: An – dịu dàng và đầy hứa hẹn, và Hạ – mãnh liệt và đầy đe dọa.
Đúng bảy giờ ba mươi phút, Kỳ bấm chuông cửa nhà bên cạnh. An mở cửa gần như ngay lập tức, như thể đã chờ sẵn. Cô mặc một chiếc váy maxi màu xanh nhạt, mái tóc được tết gọn gàng, toát lên vẻ dễ thương và thuần khiết.
"Anh Kỳ, tớ sẵn sàng rồi!" An cười tươi, hai má vẫn còn ửng hồng.
"Cậu đẹp lắm, An," Kỳ nói, câu nói này là chân thật và xuất phát từ trái tim cậu. Nụ cười của An giúp cậu xua tan đi những suy nghĩ phức tạp từ sáng.
Hai người cùng nhau đi bộ đến rạp chiếu phim cách đó không xa. Buổi hẹn hò trôi qua ngọt ngào và bình yên. Họ cười đùa, chia sẻ bắp rang bơ, và Kỳ cảm thấy mình đang được sống lại trong mối tình đầu lý tưởng, nơi không có sự phức tạp hay những ánh mắt ám chỉ.
Khi bộ phim kết thúc, bầu trời đã tối hẳn. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu rọi con đường vắng vẻ.
"Cảm ơn anh Kỳ. Phim hay thật đấy," An nói khi họ đứng trước cửa nhà cô.
"Tớ vui vì cậu thích," Kỳ đáp, cảm thấy một sự khao khát nhỏ nhoi dâng lên. Cậu muốn nắm tay cô, muốn tiến thêm một bước nữa, nhưng sự rụt rè cố hữu lại thắng thế.
"Vào đi, khuya rồi. Ngủ ngon nhé." Kỳ mỉm cười, chỉ dám khẽ vuốt mái tóc tết của An.
An gật đầu, ánh mắt nhìn sâu vào Kỳ một giây, như thể cô muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi.
"Anh cũng ngủ ngon. Tạm biệt."
Cánh cửa đóng lại. Kỳ đứng thêm một lát, đợi cho đến khi đèn phòng An bật sáng, rồi mới quay lưng bước về nhà mình. Cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn bao trùm lấy cậu. Cậu chắc chắn rằng đây là điều cậu muốn.
Nhưng khi cậu vừa bước vào nhà, một ánh đèn khác lại thu hút sự chú ý của cậu. Ánh đèn phòng Hạ.
Phòng studio của Hạ nằm ở tầng ba, cửa sổ lớn luôn được kéo rèm che khuất, khiến nó trở nên bí ẩn. Nhưng đêm nay, rèm cửa chỉ được kéo hờ, và một dải ánh sáng vàng cam mờ ảo lọt qua, cùng với tiếng nhạc jazz uể oải và quyến rũ vang lên.
Kỳ cảm thấy một sự thúc đẩy mạnh mẽ, một sự tò mò không thể kiềm chế. Cậu đi lên phòng mình, khóa cửa lại, rồi chậm rãi tiến lại phía cửa sổ.
Ánh đèn từ căn phòng Hạ chiếu qua, tạo thành một khung cảnh ma mị và khiêu khích.
Cô ấy đang nhảy.
Không phải nhảy múa mà là một loại vận động cơ thể uyển chuyển, dẻo dai. Hạ mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình và quần short ngắn. Cô ấy đang nhắm mắt, thả lỏng mình theo điệu nhạc, di chuyển cơ thể một cách tự do và không kiềm chế. Ánh sáng hắt vào cơ thể cô, làm nổi bật đường nét mềm mại và gợi cảm của cô.
Kỳ nín thở, dán mắt vào khung cảnh đó. Nó quá riêng tư, quá mê hoặc để cậu có thể rời mắt. Cậu cảm thấy nóng rực và bối rối đến mức phải nắm chặt tay mình. Mối tình đầu ngọt ngào với An dường như đã bị sự hoang dại và trưởng thành của Hạ đè bẹp ngay lập tức.
Cô ấy không nhảy cho ai xem cả. Cô ấy nhảy cho chính mình, bộc lộ tất cả những khát khao và cảm xúc bí mật của bản thân qua từng chuyển động của eo, của hông, của cánh tay.
Kỳ cảm thấy mình như một kẻ xâm nhập, nhưng không thể quay lưng. Cậu đang nhìn thấy một mặt của Hạ mà có lẽ không ai từng thấy. Cái cảm giác cấm kỵ và mạo hiểm này khiến hơi thở cậu trở nên gấp gáp.
Đột nhiên, Hạ mở mắt. Cô không nhìn về phía Kỳ, mà nhìn thẳng vào tấm kính cửa sổ phòng cô, như thể đang nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình. Sau đó, cô dừng lại, bước đến bên bàn làm việc, lấy một ly rượu vang và nhấp một ngụm.
Kỳ đang định lùi lại, khi Hạ bất ngờ hướng mắt về phía cậu.
Dù khoảng cách là một mét, dù ánh đèn mờ ảo, Kỳ biết chắc chắn rằng cô ấy đã nhìn thấy cậu. Cô đã biết cậu đứng đó, rình rập và quan sát cô.
Nhưng thay vì tức giận, Hạ lại nở một nụ cười. Một nụ cười chậm rãi, thỏa mãn và đầy khiêu khích.
Cô không nói gì. Cô chỉ từ từ tháo chiếc áo ba lỗ đang mặc ra, để lộ chiếc áo ngực thể thao. Động tác đó không hề vô tình hay vụng về như hành động của An, mà hoàn toàn có chủ đích, như thể cô đang thực hiện một thử thách thầm kín với Kỳ.
Kỳ sốc nặng. Toàn thân cậu nóng ran. Cậu cảm thấy đầu óc mình quay cuồng và một cơn sóng nhiệt dâng lên trong huyết quản. Cậu không thể tin vào những gì mình vừa thấy.
Hạ dựa vào thành bàn, nhấp thêm một ngụm rượu. Cô giữ ánh mắt sắc lạnh và quyến rũ nhìn thẳng vào Kỳ, như một con thú săn mồi đang tận hưởng sự bối rối của con mồi.
Cô đưa ngón tay trỏ lên môi, làm một cử chỉ im lặng. Sau đó, Hạ chỉ tay về phía ban công nhà Kỳ.
Kỳ hiểu. Cô muốn cậu ra ngoài đó, nơi không còn rào cản.
Cảm giác tội lỗi với An giằng xé cậu, nhưng sự mê hoặc và mạo hiểm của Hạ lại mạnh hơn gấp bội. Lý trí mách bảo cậu phải đóng rèm, phải đi ngủ. Nhưng khát khao lại thúc đẩy cậu.
Với một quyết định hấp tấp, Kỳ mở cửa sổ, trèo qua thành, bước ra ban công.
Màn đêm buông xuống khiến không gian trở nên tĩnh lặng và riêng tư một cách đáng sợ.
Hạ cười khẽ, tiếng cười du dương như tiếng đàn violon.
"Tưởng cậu nhát gan hơn cơ, Kỳ. Hóa ra cậu cũng có máu liều lĩnh đấy."
"Cô muốn gì?" Kỳ hỏi, giọng nói run rẩy không phải vì lạnh, mà vì sự căng thẳng tột độ.
"Tôi muốn nói chuyện thôi," Hạ đáp, giọng nói thì thầm như thể một bí mật. "Về buổi hẹn hò của cậu và An."
"Có gì để nói chứ? Chúng tôi là bạn trai bạn gái, chúng tôi đi xem phim. Chuyện đơn giản mà." Kỳ cố gắng phòng thủ.
"Ồ, đơn giản ư? Cậu có nắm tay cô ấy không? Cậu có hôn cô ấy không?" Hạ tiến sát ban công, khoảng cách giữa hai người giờ chỉ là một sải tay. Hơi thở mang mùi rượu vang và nước hoa quyến rũ của cô phả vào mặt Kỳ.
"Đó không phải việc của cô," Kỳ nói, cố giữ vững lập trường.
Hạ nghiêng người, đôi mắt sắc sảo và sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu. "Đó là việc của tôi, vì tôi hiểu An hơn cậu nghĩ. Cô bé khao khát cậu đấy, Kỳ. Cô ấy cần một người đàn ông dứt khoát, không phải một cậu nhóc rụt rè chỉ dám vuốt tóc cô ấy."
Cô đưa tay ra, chạm nhẹ vào bức tường lạnh lẽo ngăn cách hai ban công.
"Cậu có thấy bức tường này không, Kỳ? Nó giống như sự sợ hãi của cậu vậy. Nó khiến cậu không dám vượt qua giới hạn của tình bạn để đến với thứ mà cậu thực sự muốn."
Kỳ nuốt nước bọt. Toàn thân cậu nóng rực lên vì những lời nói trần trụi của cô. Cậu cảm thấy tức giận vì bị cô đánh trúng vào sự yếu đuối của mình, nhưng lại không thể phủ nhận sự thật lòng trong từng lời cô nói.
Hạ đột ngột chuyển chủ đề, ánh mắt cô trở nên mơ hồ hơn.
"Cậu biết không, Kỳ? Nhảy dưới ánh đèn mờ thế này, giống như sống trong một giấc mơ táo bạo vậy. Không ai phán xét, không ai nhìn thấy, chỉ có cơ thể và khát khao."
Cô dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cậu, như muốn thách thức cậu nhìn sâu vào tâm hồn cô.
"Nếu cậu khao khát điều gì đó, Kỳ, đừng để nó chỉ là ảo ảnh bên kia tường rào."
Hạ lùi lại. Cô đưa tay lên, vuốt ve đường cong trên cổ mình, cử chỉ đó gợi cảm đến mức khiến Kỳ quay cuồng.
"Ngủ ngon nhé, chàng hàng xóm tò mò."
Cô đóng sầm cửa lại, tiếng nhạc jazz im bặt. Căn phòng lại chìm vào bóng tối bí ẩn.
Kỳ đứng đó, run rẩy vì sự kích động vừa trải qua. Mối tình đầu ngây thơ với An đã bị lu mờ hoàn toàn bởi sự hấp dẫn và nguy hiểm của Hạ. Cậu nhận ra, bóng đêm của Hạ không chỉ là bóng tối của căn phòng, mà là bóng tối cấm kỵ đang len lỏi và thao túng tâm trí cậu.
Sự căng thẳng không lời đó đã định hình lại mùa hè của cậu. Cậu biết, đêm nay, và có lẽ nhiều đêm sắp tới, giấc ngủ của cậu sẽ bị chi phối bởi một cảm giác nóng bỏng và tội lỗi không thể gọi tên.