hai cô bé hàng xóm

Chương 7


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày tiếp theo, lời thách thức và gợi ý về "kho báu bí mật" trên gác mái cứ ám ảnh Kỳ. Cậu không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Sự tò mò về bí mật của An, và cả sự hấp dẫn nguy hiểm từ Hạ, đã tạo nên một áp lực vô hình đè nặng lên tâm trí Kỳ.

Kỳ cố gắng tìm hiểu về chiếc chìa khóa. Cậu quan sát An, nhưng cô bé vẫn ngây thơ và dịu dàng như mọi khi, không hề cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào của một người đang giữ một bí mật lớn. Cậu cũng quan sát Hạ, nhưng cô ấy lại dường như hoàn toàn thờ ơ, chỉ tập trung vào công việc nghệ thuật của mình.

Thời tiết chuyển mưa, những cơn mưa rào lớn của tháng Sáu trút xuống thành phố. Đêm hôm đó, Kỳ mất ngủ. Mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, âm thanh tĩnh lặng và mờ ảo càng khiến cho sự căng thẳng nội tâm của Kỳ trở nên nặng nề hơn.

Kỳ ngồi dậy, bước đến cửa sổ. Căn phòng của cậu giờ đây chỉ được chiếu sáng bởi ánh sáng mờ ảo từ đèn đường hắt qua màn mưa.

Cậu lại nhìn sang căn nhà sát vách. Phòng của An tối đen.

Nhưng tầng trên cùng, căn phòng studio của Hạ, lại bật sáng. Ánh đèn vàng cam từ bên trong chiếu rọi qua lớp kính cửa sổ.

Kỳ thường thấy phòng Hạ sáng, nhưng đêm nay, có điều gì đó khác lạ. Ánh sáng không chỉ là ánh sáng làm việc thông thường. Nó là một ánh sáng màu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, như thể có một buổi trình diễn nội tâm nào đó đang diễn ra.

Kỳ từ từ mở hé rèm cửa sổ.

Căn phòng Hạ vẫn đóng kín, nhưng qua khe hở của lớp rèm cửa sổ lớn của cô, Kỳ có thể nhìn thấy một góc không gian.

Hạ đang ở đó, cô không vẽ hay làm việc. Cô đang đứng giữa căn phòng.

Kỳ nín thở. Hạ chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng màu tối, lấp lánh dưới ánh đèn. Chiếc áo rộng thùng thình nhưng lại tạo ra cảm giác gợi cảm đến mê hoặc.

Cô ấy đang nhảy múa.

Lần này không phải là điệu nhảy uể oải theo nhạc jazz như lần trước, mà là một điệu nhảy mạnh mẽ, dứt khoát và hoang dại. Cô chuyển động cơ thể theo nhịp điệu riêng, thể hiện sự phóng túng và táo bạo không che giấu. Cô xoay người, mái tóc ngắn tung lên, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt đầy đam mê và tuyệt vọng cùng lúc.

Kỳ cảm thấy như đang xem một màn kịch cấm kỵ mà anh không được phép thấy. Mỗi chuyển động của Hạ đều gợi cảm và liều lĩnh, nó phơi bày tất cả những khao khát và nổi loạn mà cô đã cố gắng che giấu dưới vẻ ngoài lạnh lùng ban ngày.

Đột nhiên, Hạ dừng lại. Cô dán một mảnh giấy lên tấm ván gỗ lớn trên tường.

Và sau đó, hành động tiếp theo của cô khiến Kỳ sốc nặng.

Hạ đi đến một góc phòng, lấy ra một chiếc búa nhỏ và một cái đinh. Cô mạnh mẽ và dứt khoát đóng chiếc đinh đó vào giữa tấm ván gỗ, ngay cạnh bức tranh hoặc bức ảnh mà cô vừa dán lên.

Tiếng búa cô độc và khô khốc vang vọng trong đêm mưa, xé toạc sự tĩnh lặng.

Sau đó, cô từ từ tháo chiếc áo lụa mỏng đang mặc ra. Hoàn toàn.

Dưới ánh đèn mờ ảo và kích thích đó, cô đứng đó, chỉ còn lại đồ lót, trước tấm ván gỗ.

Kỳ dán chặt mắt vào khung cảnh đó. Cậu cảm thấy nóng rực và tội lỗi vô cùng, nhưng sự hấp dẫn tuyệt đối đã xiềng xích cậu lại.

Hạ không nhìn ra ngoài. Cô nhìn thẳng vào tấm ván, vào bức ảnh hoặc bức vẽ vừa được đóng đinh. Cảm xúc trên gương mặt cô là sự giận dữ, đam mê và đau khổ hòa quyện.

Sau đó, cô đưa tay lên, chạm vào bức ảnh đó. Ngón tay cô miết nhẹ lên bề mặt, một cái chạm dịu dàng nhưng đầy ám ảnh.

Rồi cô quay lưng lại, đi đến cửa sổ và kéo rèm che khuất mọi thứ.

Phòng Hạ tối sầm. Cảnh tượng riêng tư và liều lĩnh đó kết thúc, nhưng nó đã để lại một vết thương rộng mở trong tâm trí Kỳ.

Kỳ thở dốc, lùi lại khỏi cửa sổ, cảm thấy toàn thân run rẩy.

Cậu vừa thấy gì? Sự quyến rũ trần trụi của Hạ? Hay là sự cô đơn và tổn thương mà cô cố gắng che giấu?

Và điều quan trọng nhất: cô gái hoặc vật thể bị cô đóng đinh kia là gì?

Kỳ cảm thấy sự tò mò và ham muốn xâm nhập vào thế giới cấm kỵ đó đã đạt đến đỉnh điểm. Hạ không chỉ là một người phụ nữ gợi cảm, cô là một bí ẩn nguy hiểm, và cô đang dụ dỗ Kỳ trở thành một phần của cơn điên đó.

Kỳ biết, anh không thể tiếp tục phớt lờ những lời ám chỉ của Hạ. Cậu phải tìm ra chiếc chìa khóa và khám phá bí mật trên căn gác mái, không chỉ vì sự tò mò của bản thân, mà vì An, cô gái mà anh đã hứa sẽ bảo vệ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×