Sau những lời ám chỉ và thách thức của Hạ, Kỳ quyết định cố gắng phớt lờ cô. Cậu dành nhiều thời gian hơn cho An. Họ cùng nhau ôn tập, cùng nhau đạp xe quanh khu phố, tạo ra những khoảnh khắc bình yên mà Kỳ khao khát. Tuy nhiên, sự bình yên đó chỉ là một lớp băng mỏng manh. Bên dưới, những âm thanh rạn nứt đang bắt đầu xuất hiện.
Kỳ, với tâm lý bị Hạ kích động trở nên nhạy cảm hơn, bắt đầu nhận thấy những điểm khác thường trong cách hai chị em Hạ và An tương tác với nhau.
Một buổi chiều, Kỳ sang nhà An để cùng chuẩn bị bữa tối. Hạ đang ngồi trong bếp, uống trà.
An đang thái rau, và vô tình làm rơi con dao. Hạ ngay lập tức lên tiếng, giọng nói lạnh lùng và khó chịu, hoàn toàn khác với giọng điệu mê hoặc mà cô dùng với Kỳ.
"An, em đang làm gì thế? Em luôn vụng về như vậy sao? Tập trung đi, làm rơi dao là nguy hiểm đấy."
An giật mình, cúi đầu xuống. "Em xin lỗi, chị Hạ."
Kỳ can thiệp: "Có gì đâu, Hạ. Chỉ là lỡ tay thôi mà. Đừng nghiêm khắc quá."
Hạ liếc Kỳ, ánh mắt cảnh cáo lướt qua. "Đây là việc của gia đình, Kỳ. Cậu không cần can thiệp. An cần phải học cách cẩn thận."
An tránh ánh mắt Kỳ, tiếp tục công việc của mình một cách rụt rè và căng thẳng. Cô bé nhút nhát đến mức Kỳ cảm thấy có gì đó không ổn. An của cậu ngây thơ, nhưng không hề yếu đuối đến mức này.
Buổi tối hôm đó, trong bữa cơm, Kỳ tiếp tục quan sát.
Kỳ nhận thấy, Hạ luôn có những hành động kiểm soát tinh vi đối với An. Nếu An nói điều gì đó vô tư, Hạ sẽ đưa ra một nhận xét mỉa mai hoặc sửa lưng cô bé. Khi An định gắp một món ăn yêu thích, Hạ lại nhanh chóng gắp nó trước.
Hơn nữa, khi An nói chuyện với Kỳ, Hạ luôn chú ý lắng nghe, và đôi khi, ánh mắt cô sẽ nhìn An với một vẻ trìu mến bí ẩn – một cái nhìn không đơn thuần là tình chị em, mà là một sự chiếm hữu thầm kín và phức tạp.
Đặc biệt, mỗi khi Kỳ cố gắng gần gũi An (ví dụ: chạm nhẹ vào vai, hoặc thì thầm), An sẽ lén lút liếc nhìn Hạ, như thể đang tìm kiếm sự cho phép hoặc sợ hãi sự phán xét nào đó.
Một lần, Kỳ đưa An một chiếc vòng tay nhỏ làm quà. An vui mừng đến phát khóc. Nhưng khi Hạ bước vào phòng, An lại vội vã giấu chiếc vòng tay đó vào túi áo, chỉ dám mỉm cười với Kỳ một cách gượng gạo.
"Sao em phải giấu?" Kỳ hỏi An sau đó, khi Hạ đã đi khỏi.
An bối rối. "Tớ... tớ sợ chị Hạ sẽ nói tớ trẻ con và lãng phí tiền bạc thôi mà."
Kỳ cảm thấy lời giải thích đó thiếu thuyết phục. Nó giống như một lời nói dối ngây thơ để che giấu một sự thật phức tạp hơn.
Kỳ bắt đầu liên hệ những mâu thuẫn này với bí mật mà Hạ đã ám chỉ đêm hôm trước. Mối quan hệ giữa hai chị em này không phải là một mối quan hệ gia đình bình thường. Nó bị chi phối bởi một thế lực thầm kín nào đó, có thể là sự thần tượng hóa, sự phụ thuộc tâm lý, hoặc thậm chí là một thỏa thuận cấm kỵ.
Buổi tối, Kỳ lại lên ban công phòng mình. Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống.
Cậu thấy ban công nhà Hạ vẫn mở. Cô đang ngồi bên bàn làm việc, hút thuốc.
Lần này, Kỳ không rụt rè nữa. Cảm giác tò mò muốn tìm ra sự thật về An đã vượt lên trên nỗi sợ hãi về sự khiêu khích của Hạ.
"Hạ," Kỳ gọi, giọng nói trầm và nghiêm túc.
Hạ quay lại. Ánh mắt cô sắc lạnh và dò xét như mọi khi.
"Chà, chàng hàng xóm dũng cảm của tôi. Đêm nay cậu định thách thức tôi sao?"
"Tôi muốn cô nói thật," Kỳ nói. "Cô có phải đang đe dọa An không? Mối quan hệ giữa hai người là gì? Sao An lại sợ hãi cô đến vậy?"
Hạ cười. Lần này, nụ cười không còn mê hoặc mà mang đầy vẻ bí hiểm.
"Sợ hãi? Không, Kỳ. Đó không phải là sợ hãi. Đó là sự phụ thuộc và trung thành."
Cô đặt điếu thuốc xuống gạt tàn. "Cậu có biết không, An không phải luôn luôn là cô bé ngây thơ cậu thấy đâu. Có một bí mật đã trói buộc chúng tôi lại với nhau từ lâu rồi. Một sợi dây mỏng manh nhưng dai dẳng hơn bất kỳ lời hứa trọn vẹn nào của cậu."
Hạ đứng dậy, bước đến lan can. Cô nhìn chằm chằm vào Kỳ, ánh mắt nhấn mạnh từng lời.
"Nếu cậu thực sự khao khát An, Kỳ, cậu sẽ không thể có cô bé chỉ bằng tình yêu trong sáng. Cậu phải hiểu bí mật của cô bé. Cậu phải hiểu tôi."
"Cô đang nói những điều mơ hồ," Kỳ gằn giọng. "Nói thẳng ra đi."
Hạ lắc đầu. "Không. Tôi sẽ không nói. Cậu phải tự mình khám phá. Trò chơi không phải là ở việc cậu chống lại tôi, mà là ở việc cậu có dám xâm nhập vào thế giới cấm kỵ của hai chị em chúng tôi hay không."
Hạ đưa tay vào trong áo, lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ, cũ kỹ.
"Cậu nhìn thấy căn gác mái cũ kỹ trên nóc nhà không? Ở đó, có một kho báu về quá khứ và cảm xúc của An. Nếu cậu dũng cảm, hãy tìm cách lên đó. Chìa khóa căn phòng bí mật đó... đang ở một nơi mà cả tôi và An đều không muốn cậu tìm thấy."
Cô mỉm cười bí ẩn. "Tôi đang tạo cơ hội cho cậu, Kỳ. Cơ hội để phá vỡ bức tường ngây thơ mà cậu đang xây dựng. Cơ hội để trở thành người đàn ông dứt khoát mà An khao khát."
Hạ quay lưng, để lại Kỳ trong sự giằng xé tột độ. Anh biết, Hạ đang cố gắng dụ dỗ anh phạm sai lầm, nhưng những mâu thuẫn giữa cô và An lại quá rõ ràng và kích thích sự tò mò của anh.
Kỳ nhìn lên căn gác mái tối tăm, cũ kỹ trên nóc nhà. Anh biết, bí mật mà Hạ đang che giấu không chỉ là về cô, mà là về An, cô gái mà anh yêu thương một cách thuần khiết.
Và anh, người đã thề thốt bảo vệ An, lại đang bị cám dỗ để xâm nhập vào những điều riêng tư và cấm kỵ nhất của cô.