Sáng hôm sau, Linh mở mắt và cảm giác đầu tiên là… nỗi nhớ. Nhớ Huy. Nhớ nụ cười của anh, ánh mắt tràn đầy thân thiện và đôi chút tinh nghịch. Cô ngồi trên giường, điện thoại sáng lên với một tin nhắn mới:
“Chào buổi sáng, Linh. Cà phê đã uống chưa? Nếu chưa thì nhớ uống một ly nhé, để ngày hôm nay thật tươi.”
Linh mỉm cười, lòng bỗng dịu lại. Cô nhắn lại:
“Chào buổi sáng, Huy. Mình đã uống một ly rồi. Còn anh, dậy sớm làm việc hay ngủ nướng?”
Tin nhắn của Huy đến ngay sau đó:
“Ngủ nướng một chút thôi, nhưng không quên nhắn tin cho cô đâu. Dù xa nhau, tôi vẫn muốn biết cô ổn.”
Linh lặng người. Câu nói giản dị nhưng lại khiến cô rung động. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng, khoảng cách không thể ngăn cách sự quan tâm chân thành.
Buổi sáng trôi qua với những tin nhắn rải rác: Huy nhắn hỏi cô ăn sáng gì, Linh kể về cuộc họp online căng thẳng vừa kết thúc. Họ cười, nhắn nhủ, và xen kẽ là những icon đáng yêu khiến Linh không thể nhịn cười. Mỗi tin nhắn đều như một nhịp tim, nhắc nhở rằng, người kia đang nghĩ đến cô, dù họ chưa gặp nhau ngoài đời nhiều.
Chiều đến, Linh nhận một bức ảnh từ Huy. Anh đứng trước một quán cà phê, ánh nắng chiếu lên mái tóc, nụ cười vẫn rạng rỡ. Dòng tin nhắn đi kèm:
“Nhớ buổi hôm qua không? Mình đứng đây, tưởng tượng cô cũng đang nhìn cảnh vật giống mình.”
Linh cảm thấy tim mình nhói lên. Cô chụp lại bức ảnh và nhắn trả:
“Nhớ chứ! Không khí hôm qua thật vui. Mong chúng ta gặp nhau lần nữa sớm thôi.”
Cuối ngày, cả hai bắt đầu trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong đời sống. Linh kể về con mèo của cô đang nằm vắt vẻo trên ghế, Huy kể về cây hoa anh chăm sóc trên ban công. Câu chuyện dần đi vào chi tiết, từ những sở thích nhỏ, đến những kỷ niệm tuổi thơ, những điều mà trước đây họ chưa từng chia sẻ với ai.
Huy bất ngờ nhắn:
“Biết không, tôi chưa từng nghĩ sẽ nhanh chóng gắn bó với một người chỉ qua tin nhắn. Nhưng với cô… khác hẳn.”
Linh lặng người, cảm giác tim bỗng nhói lên. Cô gõ lại từng chữ:
“Mình cũng vậy. Chỉ vài ngày quen biết mà cảm giác như đã hiểu nhau rất nhiều.”
Câu chuyện tiếp tục kéo dài đến tối muộn. Linh không cảm thấy mệt mỏi, trái lại, cô cảm thấy tràn đầy năng lượng, vui sướng và ấm áp. Huy kể cho cô nghe những chuyện dở khóc dở cười trên đường công tác, Linh nhắn lại những câu trêu chọc tinh nghịch, và cả hai cười đến mức điện thoại rung lên liên tục vì những tin nhắn dồn dập.
Một lúc sau, Huy nhắn:
“Nếu có thể, tôi muốn gửi cho cô một bài hát. Nó giống như cảm xúc tôi muốn nói với cô, nhưng không thể nói thành lời.”
Linh mở bài hát, những nốt nhạc trầm ấm len lỏi vào lòng cô. Cô nghe đi nghe lại nhiều lần, cảm nhận nhịp tim mình hòa cùng nhịp điệu. Cô nhắn lại:
“Nghe rồi… đúng là rất đẹp. Cảm ơn anh đã chia sẻ. Tôi cũng muốn gửi cho anh một thứ.”
Linh gửi cho Huy một bức ảnh phong cảnh hoàng hôn nơi cô làm việc, ánh nắng vàng rực rỡ phản chiếu qua cửa kính. Huy nhắn ngay:
“Đẹp quá! Tôi tưởng tượng cô đứng đó, nở nụ cười và nghĩ về tôi. Thật tuyệt khi được nhìn thấy điều đó.”
Cả hai im lặng một chút, không phải vì không biết nói gì, mà là vì khoảnh khắc ấy quá lặng yên, quá ngọt ngào để phá vỡ.
Trước khi đi ngủ, Huy nhắn một tin cuối:
“Chúc cô ngủ ngon, Linh. Mơ về những điều đẹp đẽ, và có tôi trong đó nhé.”
Linh mỉm cười, tim ấm áp. Cô trả lời:
“Ngủ ngon, Huy. Tôi sẽ mơ về anh.”
Trước khi tắt điện thoại, Linh nhìn lại màn hình một lần nữa, nhủ thầm: “Chỉ vài tin nhắn, nhưng sao tôi cảm giác mình đã gần anh đến thế.”
Và từ đó, tin nhắn trở thành nhịp cầu nối hai trái tim. Mỗi ngày, những dòng chữ nhỏ xíu trên màn hình điện thoại mang đến cho họ sự ấm áp, sự quan tâm, và cả một niềm hy vọng về tương lai mà họ chưa kịp nhìn thấy rõ, nhưng đã cảm nhận được sâu thẳm trong tim.
Khoảng cách giữa hai thành phố dường như chỉ còn là một con số, bởi trái tim họ đã bắt đầu đồng nhịp, và câu chuyện tình yêu xa này, mới chỉ bắt đầu bằng những tin nhắn đầu tiên, sẽ còn kéo dài, ngọt ngào và thử thách, trong những ngày sắp tới.