hai con tim, một nơi xa

Chương 4: Khoảng cách chớm xuất hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày tiếp theo, Linh và Huy vẫn giữ thói quen nhắn tin hàng ngày. Buổi sáng là lời chúc, buổi trưa là những dòng hỏi han, buổi tối là những chia sẻ dài về công việc, ước mơ và kỷ niệm. Mỗi tin nhắn đều như một nhịp cầu nối hai trái tim, nhưng dần dần, họ bắt đầu cảm nhận khoảng cách thật sự giữa hai thành phố.

Linh nhận được tin báo cô phải tham gia một dự án dài hạn ở thành phố khác. Lúc đầu, cô chỉ nghĩ là vài ngày công tác, nhưng hóa ra dự án kéo dài cả tháng. Trái tim cô chùng lại khi nghĩ đến việc sẽ ít gặp Huy, thậm chí chỉ có thể trò chuyện qua tin nhắn hoặc gọi điện thoại muộn vào buổi tối.

Cô nhắn cho Huy:

“Huy, mình sắp phải đi công tác dài vài tuần… Mình sẽ nhớ anh lắm.”

Tin nhắn gửi đi vài phút mà chưa thấy trả lời, Linh bắt đầu lo lắng. Cuối cùng, Huy nhắn lại:

“Ừ… mình biết rồi. Nhưng đừng lo nhé, khoảng cách sẽ không làm chúng ta xa nhau đâu. Mình sẽ nhắn tin mỗi ngày, bất kể bận rộn đến đâu.”

Linh mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Những ngày đầu tiên xa nhau, cô nhận ra rằng, những câu chuyện trên tin nhắn, dù ngọt ngào đến đâu, cũng không thể thay thế cảm giác được nhìn thấy Huy, nghe giọng nói anh cười, hay cảm nhận sự gần gũi qua ánh mắt.

Ngày đầu tiên đi công tác, Linh ngồi trên chuyến tàu đến thành phố mới, không khỏi lặng người. Cô mở điện thoại ra, nhìn tin nhắn của Huy. “Chúc cô lên đường bình an. Nhớ ăn cơm và giữ sức khỏe nhé.” Một icon cười tinh nghịch khiến cô vừa buồn cười, vừa thấy ấm lòng.

Nhưng đến chiều, khi dự án bắt đầu dồn dập, Linh nhận ra mình không thể nhắn tin nhiều như trước. Cô trả lời Huy vội vã, đôi lúc chỉ là những từ ngắn ngủi, không đủ để diễn tả hết tâm trạng.

Huy cũng bận rộn, có những buổi họp dài đến tối muộn, chỉ kịp gửi vài dòng tin nhắn qua điện thoại. Một hôm, Linh nhắn:

“Huy, sao hôm nay anh không nhắn gì cho mình?”

Huy trả lời sau vài giờ:

“Xin lỗi, hôm nay dự án bận quá. Nhìn điện thoại mà không thấy tin nhắn từ em là mình nhớ lắm. Đừng giận nhé.”

Linh thở dài, vừa hiểu vừa tiếc. Khoảng cách bắt đầu lộ rõ, không còn là những khoảnh khắc lãng mạn trên tàu hay cà phê chiều, mà là thử thách cho cả hai. Cô bắt đầu học cách tin tưởng Huy, dù không thể thấy anh mỗi ngày.

Trong những đêm dài, Linh nằm trên giường, lặng lẽ đọc lại tin nhắn của Huy. Mỗi câu, mỗi lời quan tâm đều trở thành động lực, nhưng cũng là nhắc nhở về khoảng cách giữa họ. Cô nhớ cảm giác được nắm tay anh, được nghe anh kể chuyện trực tiếp. Tim cô nhói lên, vừa nhớ, vừa mong, vừa sợ mất đi sự gần gũi ấy.

Huy cũng vậy, những lúc dự án căng thẳng, anh chỉ muốn nhấc điện thoại gọi Linh, nghe giọng cô cười, nghe cô than phiền về công việc. Nhưng anh biết, chỉ qua tin nhắn, anh phải giữ bình tĩnh và kiên nhẫn. Anh nhắn:

“Dù xa nhau, tôi vẫn muốn em biết rằng mỗi ngày trôi qua, mình đều nghĩ về em. Khoảng cách chỉ là con số, tình cảm mới là quan trọng.”

Linh đọc đi đọc lại tin nhắn ấy, nước mắt lưng tròng. Khoảng cách chớm xuất hiện, nhưng chính những lời nhắn, những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt, đã khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.

Đêm đó, Linh nhắn một tin dài, kể về nỗi nhớ, về những mong muốn giản dị như được gặp Huy ngay lập tức, được nghe anh cười. Huy trả lời lại bằng một tin nhắn dài hơn, kể về những giây phút anh nhìn ra ban công, tưởng tượng Linh cũng đang nhìn lên bầu trời như anh.

Khoảng cách, dù thực sự là thử thách, lại trở thành chất xúc tác cho tình cảm của họ. Mỗi tin nhắn, mỗi lời nhắn nhủ, mỗi khoảnh khắc nhớ nhung đều khiến họ nhận ra: yêu xa không dễ dàng, nhưng cũng là cách để họ hiểu và trân trọng nhau nhiều hơn.

Và trong giây phút yên lặng, Linh nhủ thầm: “Dù có xa nhau, anh vẫn ở trong tim mình. Khoảng cách chỉ làm tình yêu này thêm bền chắc.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×