Ngày Huy thông báo sẽ có chuyến công tác gần thành phố nơi Linh đang làm việc, cô không giấu nổi sự vui sướng. Tim cô đập rộn ràng khi nghĩ đến việc sẽ gặp anh trực tiếp, được nhìn thấy nụ cười, nghe giọng nói, và cảm nhận sự gần gũi mà tin nhắn hay cuộc gọi không thể mang lại.
Cả buổi sáng, Linh như không còn tâm trí làm việc. Cô chỉnh sửa tài liệu rồi lại nhìn điện thoại, tưởng tượng cảnh gặp Huy. Cuối cùng, cô quyết định rời văn phòng sớm, chọn quán cà phê nơi họ đã hẹn trước.
Huy đến trước, đứng trước cửa quán, ánh mắt dò dẫm tìm kiếm. Khi Linh bước ra, tim anh như nhảy lên một nhịp. Hai người đứng đối diện nhau, nụ cười rạng rỡ trên môi, mà không cần một lời nói, họ đã hiểu nhau.
Huy mở rộng vòng tay, và Linh bước vào, ôm lấy anh. Khoảnh khắc đó, cả thế giới xung quanh như lặng im, chỉ còn hai trái tim đồng nhịp.
“Anh nhớ em quá,” Huy thì thầm, giọng trầm ấm nhưng dạt dào cảm xúc.
“Em cũng vậy,” Linh trả lời, tựa đầu vào vai anh, cảm nhận nhịp tim rộn rã.
Họ tìm một góc yên tĩnh trong quán, gọi cà phê và bắt đầu kể nhau nghe từng chi tiết nhỏ của những ngày xa nhau. Huy kể về những dự án căng thẳng, những buổi họp kéo dài, còn Linh kể về những buổi tối trống trải, những khoảnh khắc nhớ anh. Cả hai cười, thỉnh thoảng im lặng để lắng nghe nhịp tim nhau, hay nhìn ánh mắt đối phương và cảm nhận sự gần gũi.
Sau đó, họ quyết định đi dạo quanh công viên gần đó. Những bước chân nhẹ nhàng, những cử chỉ nhỏ như nắm tay, chạm vai, làm trái tim họ rộn rã. Linh không ngừng kể chuyện vui trong văn phòng, Huy trêu chọc cô bằng những lời tinh nghịch nhưng ấm áp.
Một lúc sau, họ dừng lại bên hồ, ánh chiều vàng nhuộm khắp mặt nước. Huy lấy tay nâng cằm Linh, nhìn sâu vào mắt cô:
“Anh muốn ghi nhớ khoảnh khắc này, để dù sau này xa nhau, chỉ cần nhớ về đây, chúng ta vẫn cảm nhận được nhau.”
Linh cảm giác tim như muốn vỡ òa. “Em cũng vậy,” cô thì thầm, giọng nghèn nghẹn vì cảm xúc.
Nhưng niềm vui ngọt ngào ấy không kéo dài mãi. Khi Huy chuẩn bị trở về thành phố của mình, cả hai đều cảm thấy luyến tiếc. Linh nắm tay anh chặt hơn, lòng chùng xuống:
“Anh đi lại xa… em sợ quá.”
Huy ôm lấy cô, vỗ nhẹ lưng: “Đừng lo. Chỉ vài ngày nữa thôi, chúng ta sẽ lại nhắn tin, gọi điện… và nhớ nhung nhau thêm. Khoảng cách chỉ thử thách tình cảm, không thể chia rẽ nó.”
Khoảnh khắc chia tay, dù ngắn, nhưng lại chứa đựng cả bầu trời cảm xúc: nhớ nhung, yêu thương, lo lắng, và cả hy vọng. Linh bước lên tàu, ngồi cạnh cửa sổ, mắt hướng về Huy đứng ở sân ga, ánh mắt trao nhau lời hứa vô hình: dù xa cách, trái tim vẫn đồng nhịp.
Trên tàu, Linh nhắn cho Huy:
“Cảm ơn anh vì hôm nay… em thật sự hạnh phúc.”
Huy trả lời ngay:
“Anh cũng vậy. Những ngày xa nhau sẽ trở nên dễ chịu hơn, vì chúng ta đã có khoảnh khắc hôm nay.”
Và như thế, những ngày tiếp theo, khoảng cách vẫn còn đó, nhưng hai trái tim đã vững chắc hơn, tràn đầy hy vọng và sự hứng khởi cho những thử thách phía trước. Khoảng cách chớm xuất hiện không còn là nỗi sợ, mà là chất xúc tác làm tình cảm của họ thêm sâu sắc.