Những ngày đầu công tác ở thành phố xa, Linh mới cảm nhận rõ ràng nỗi nhớ Huy. Mỗi sáng thức dậy, cô mở điện thoại trước tiên, mong nhìn thấy một tin nhắn chúc ngày mới từ anh. Và hầu như không ngày nào Huy thất hứa, dù chỉ là vài chữ ngắn ngủi:
“Chúc cô ngày mới tràn đầy năng lượng. Nhớ ăn sáng nhé!”
Linh mỉm cười, lòng bỗng ấm áp. Những lời nhắn nhỏ ấy trở thành món quà tinh thần mỗi ngày, khiến cô cảm thấy gần Huy hơn dù khoảng cách vật lý xa xôi.
Buổi trưa, khi công việc dồn dập, Linh thường nhắn tin cho Huy vài dòng ngắn:
“Mình vừa xong họp, mệt quá. Anh có ổn không?”
Ngay lập tức, Huy trả lời:
“Anh cũng mệt, nhưng nghĩ đến em là thấy dễ chịu hơn. Chúng ta cùng cố gắng nhé!”
Những câu nói giản dị nhưng chứa đựng sự quan tâm sâu sắc. Linh nhận ra rằng, yêu xa không phải lúc nào cũng là những lời hoa mỹ hay cử chỉ lãng mạn trực tiếp, mà là từng câu nhắn nhủ chân thành, từng giây phút nhớ nhung, từng nỗi lo lắng cho nhau dù chỉ qua màn hình điện thoại.
Chiều hôm đó, Linh ngồi trên ban công nhìn dòng người vội vã dưới phố. Ánh nắng cuối ngày nhuộm đỏ bầu trời, cô nhắn cho Huy:
“Nhìn hoàng hôn mà thấy nhớ anh quá. Giá mà anh ở đây…”
Huy trả lời ngay sau đó, như thể đã đoán được cảm xúc của cô:
“Anh cũng đang nhìn hoàng hôn, tưởng tượng em đứng bên cạnh. Nhớ em nhiều quá!”
Linh đọc đi đọc lại tin nhắn, cảm giác tim như lỡ nhịp. Cô mỉm cười nhưng đôi mắt lấp lánh một chút ướt. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách hai thành phố bỗng trở nên mơ hồ, vì trong tim cô, Huy luôn ở đó.
Buổi tối, sau khi kết thúc công việc, Linh thường gọi video cho Huy. Những phút giây nhìn thấy nhau, nghe giọng cười, nhìn ánh mắt và nụ cười qua màn hình, trở thành thói quen khó thay thế. Huy thường trêu cô:
“Cô nhăn nhó quá rồi. Nếu ở gần, tôi sẽ kéo cô vào ôm cho bớt buồn.”
Linh cười, trái tim rung động:
“Anh chỉ được nói vậy thôi, chứ không được thật đâu nhé!”
Nhưng cả hai đều biết, chỉ cần được nhìn thấy nhau qua màn hình, trò chuyện, nghe giọng nhau, là đủ để lòng bớt cô đơn.
Những ngày nhớ nhung còn trở nên đặc biệt hơn vào cuối tuần, khi Linh không có công việc căng thẳng, cô dành thời gian nhắn tin dài hơn, kể chuyện chi tiết về cuộc sống, về những chuyện vui, chuyện buồn nhỏ nhặt. Huy cũng kể về những điều tương tự, và cả hai cùng chia sẻ những ước mơ, dự định, những cảm giác mà họ chưa từng nói với ai khác.
Một buổi tối, Linh nhắn cho Huy:
“Anh có nhớ lần đầu chúng ta gặp trên tàu không? Mình vẫn nhớ như mới hôm qua.”
Huy trả lời:
“Làm sao quên được! Đó là khoảnh khắc khiến anh biết mình sẽ không bao giờ quên cô.”
Linh cảm giác tim mình như được sưởi ấm. Nhớ nhung không còn là nỗi đau nữa, mà là sợi dây vô hình kết nối hai trái tim, khiến họ càng muốn trân trọng nhau hơn.
Những ngày trôi qua, Linh nhận ra một điều: khoảng cách không hề làm tình yêu suy giảm. Ngược lại, nó khiến cô học cách tin tưởng, nhẫn nại, và trân trọng từng khoảnh khắc, dù chỉ là một tin nhắn, một cuộc gọi, hay một bức ảnh hoàng hôn gửi từ Huy.
Và trong một buổi tối yên ắng, Linh đặt điện thoại xuống, nhìn ra cửa sổ, mỉm cười:
“Dù cách xa hàng trăm cây số, anh vẫn luôn bên mình. Nhớ nhung này… là điều đẹp nhất mình từng cảm nhận.”
Khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng yêu xa không hề đơn độc, miễn là trái tim luôn đồng nhịp, và tình cảm được nuôi dưỡng bằng sự quan tâm, nhớ nhung và tin tưởng.