Tiếng chuông điện thoại reo vang, cắt ngang bản nhạc jazz đang dặt dìu trong không gian. Hoàng Minh, 28 tuổi, khẽ nhíu mày. Anh chỉnh lại chiếc cà vạt, hít một hơi thật sâu rồi trả lời. Giọng nói của anh trầm ấm, điềm tĩnh, như chính phong thái của anh vậy.
“Vâng, Minh đây. Mọi thứ đã sẵn sàng. Anh yên tâm, tiệc ra mắt dự án của chúng ta sẽ diễn ra đúng kế hoạch, không có bất kỳ sai sót nào.”
Minh cúp máy, nhìn quanh sảnh khách sạn 5 sao lộng lẫy. Anh là kiến trúc sư trẻ tuổi, đã sớm nắm giữ vị trí quan trọng trong một công ty đa quốc gia. Cuộc đời anh là một bản thiết kế hoàn hảo, từng đường nét đều được vẽ ra cẩn thận. Anh tốt nghiệp loại giỏi, có công việc ổn định, mua được căn hộ riêng, và có một kế hoạch 5 năm chi tiết: trong 3 năm nữa sẽ kết hôn, 5 năm sẽ có con, và 10 năm nữa sẽ trở thành giám đốc điều hành. Anh tin rằng, mọi thứ trên đời đều có thể được sắp xếp gọn gàng, có trật tự.
Minh vừa đi được vài bước, bất chợt, một cơn gió ùa vào từ cánh cửa xoay. Cùng lúc đó, một cô gái với mái tóc đen rối bù, lòa xòa trên trán, lao thẳng vào sảnh. Chiếc ba lô cũ kĩ trên vai cô va phải một chậu hoa lớn, khiến đất và những cánh hoa vương vãi khắp sàn đá cẩm thạch.
Mọi người trong sảnh đều quay lại nhìn cô gái với ánh mắt khó hiểu. Cô không bối rối, chỉ cười trừ, cúi xuống nhặt những cánh hoa rơi vãi. Cô mặc một chiếc quần jeans đã sờn rách, một chiếc áo phông bạc màu và đôi giày thể thao cáu bẩn. Trông cô hoàn toàn lạc lõng giữa những bộ vest đen và váy dạ hội lấp lánh.
"Cô gì ơi," một nhân viên khách sạn tiến đến, giọng đầy vẻ khó chịu. "Cô có thể ra ngoài được không? Đây là khu vực riêng, chúng tôi đang tổ chức một sự kiện quan trọng."
Cô gái đứng dậy, phủi tay, giọng nói trong trẻo: "Tôi xin lỗi. Tôi chỉ định trú mưa một chút. Cơn mưa bất chợt quá."
Hoàng Minh bước đến. Anh nhìn cô gái, rồi nhìn chiếc ba lô của cô. Anh có thể thấy bụi đường bám trên đó. Cô ấy chính xác là kiểu người mà anh luôn tránh xa: bốc đồng, không có kế hoạch, và không có một chút trật tự nào.
"Cô cần gì không?" Minh hỏi, giọng anh vẫn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lộ rõ sự dò xét.
Cô gái nhìn Minh. Cô nhìn chiếc vest đen lịch lãm, chiếc đồng hồ đắt tiền và vẻ ngoài hoàn hảo của anh. Cô cảm thấy anh là một người xa lạ, nhưng có một sức hút kỳ lạ.
"Không, tôi không cần gì cả," cô gái nói. "Tôi chỉ muốn tìm một nơi để trú mưa. Mọi thứ trong cuộc đời tôi đều đến bất ngờ như cơn mưa này vậy."
Minh im lặng. "Nếu cô muốn, cô có thể vào đây. Có một khu vực dành cho khách không dự sự kiện."
"Cảm ơn anh," cô gái nói. "Nhân tiện, tôi là Hạ Băng."
"Hoàng Minh," anh đáp, rồi quay lưng đi. Nhưng trong lòng anh, hình ảnh cô gái bụi bặm, vô tư ấy cứ lảng vảng. Anh không thể hiểu nổi cô, nhưng anh lại bị cuốn hút bởi sự khác biệt đó. Anh, một người luôn sống có kế hoạch, lại bị hấp dẫn bởi một cô gái sống mà không có kế hoạch gì cả. Anh biết, cô ấy là một cơn gió, và anh, là một tòa nhà vững chãi. Liệu họ có thể ở gần nhau mà không làm tổn hại đến đối phương?