hai đường thẳng song song

Chương 2: Kế Hoạch 5 Năm và Cuộc Sống Không Biên Giới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ ở sảnh khách sạn, Minh không thể ngừng nghĩ về Hạ Băng. Cô gái ấy, với mái tóc rối bời và đôi mắt ánh lên sự tự do, là một biến số không nằm trong bất kỳ bản kế hoạch nào của anh.

Hai ngày sau, Minh tìm cách liên lạc với Băng qua mạng xã hội, dù anh vốn ghét những mối quan hệ ảo. Anh mời cô đi cà phê.

Cuộc hẹn diễn ra tại một quán cà phê được thiết kế tối giản, sạch sẽ—hoàn hảo theo gu của Minh. Băng đến muộn 15 phút, tay cầm một chiếc máy ảnh cũ, trông thoải mái như vừa bước ra từ một cuộc phiêu lưu.

“Xin lỗi, đường phố Sài Gòn luôn có những ngã rẽ bất ngờ,” Băng cười, sự vô tư của cô khiến Minh thấy vừa khó chịu vừa bị thu hút.

Minh không chấp nhận sự chậm trễ, nhưng anh cố nén lại. Anh mở chiếc máy tính bảng, vuốt nhẹ một bảng biểu chi chít con số.

“Anh đã tìm hiểu một chút về cô,” Minh bắt đầu, giọng anh nghiêm túc. “Hạ Băng, 26 tuổi, cựu sinh viên ngành báo chí, hiện là một travel blogger và freelance photographer. Thu nhập không ổn định, không có bảo hiểm y tế.”

Băng phá ra cười, tiếng cười giòn tan. “Anh điều tra tôi à? Nghe như hồ sơ tội phạm vậy. Nhưng anh nói đúng, tôi không có bảo hiểm và không cần thu nhập ổn định. Tôi chỉ cần đủ tiền cho chuyến đi tiếp theo.”

Minh nhấp một ngụm cà phê, rồi đặt ra câu hỏi then chốt. “Vậy, tương lai của cô là gì? Kế hoạch 5 năm của cô?”

Băng chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có một cành cây đang đung đưa theo gió. “Kế hoạch 5 năm của tôi à? Rất đơn giản. Năm 1: Đi xuyên châu Á. Năm 2: Viết một cuốn sách. Năm 3: Đến châu Phi. Năm 4 và 5: Chưa nghĩ tới, tùy hứng. Cuộc sống không nên là một bản kế hoạch, mà là một cuộc phiêu lưu.”

Minh thở dài. Anh mở bảng biểu trên máy tính bảng của mình. Anh trình bày một biểu đồ với những cột mốc rõ ràng: “Đây là kế hoạch của tôi. Năm nay, tôi phải hoàn thành dự án khu đô thị mới. Năm sau, mua thêm một bất động sản. Năm thứ ba, kết hôn. Năm thứ năm, lên chức Phó Giám đốc. Mọi thứ phải có trật tự.”

Sự đối lập giữa họ hiện ra rõ ràng: Minh sống vì cấu trúc và sự an toàn, Băng sống vì trải nghiệm và sự ngẫu hứng.

“Nghe anh nói, tôi thấy cuộc đời anh như một chiếc lồng vàng. Sáng bóng, sang trọng, nhưng không có cửa ra,” Băng nhận xét.

“Còn cô, cô đang sống một cuộc đời không có nền móng. Cô sẽ không bao giờ có được sự ổn định, Băng. Cô sẽ không bao giờ có một nơi để gọi là nhà,” Minh phản bác.

“Nhà không phải là nơi cố định, Minh. Nhà là nơi có cảm xúc,” Băng nói, ánh mắt cô đầy thách thức.

Minh bất ngờ trước câu trả lời của cô. Lần đầu tiên, anh cảm thấy sự logic và trật tự của mình bị lung lay bởi một thứ vô hình và trừu tượng: cảm xúc.

Tuy nhiên, Minh không thể phủ nhận sức hút của sự khác biệt. Anh, người luôn khát khao sự ổn định, lại bị rung động bởi sự bất ổn đầy màu sắc của Băng. Còn Băng, cô thấy sự vững chãi, tỉ mỉ của Minh là một bến đỗ an toàn mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.

“Tôi muốn hiểu thêm về cô, Hạ Băng,” Minh nói, gập máy tính bảng lại. “Tôi muốn biết một cuộc sống không có kế hoạch sẽ như thế nào.”

Băng mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa hè. “Vậy thì, anh phải thay đổi lịch trình của mình. Thứ Bảy này, bỏ chiếc vest của anh ở nhà, và đi theo tôi.”

Minh gật đầu. Anh biết, anh đang bước chân vào một vùng đất cấm, một vùng đất hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch 5 năm của anh, nhưng anh không thể cưỡng lại. Mối quan hệ của họ bắt đầu bằng sự tò mò và sức hấp dẫn chết người từ hai thái cực đối lập.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×