hai đường thẳng song song

Chương 10: Bản Năng Tự Vệ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm vẽ đường tròn định mệnh trên bản đồ, Hạ Băng không rời đi ngay. Cô yêu Minh, và không muốn thừa nhận sự thật rằng họ không thể ở bên nhau. Cô quyết định làm một thử nghiệm cuối cùng: hy sinh ước mơ của mình để đổi lấy tình yêu.

Băng hủy chuyến đi Patagonia. Cô thông báo với Minh rằng cô sẽ tạm ngừng nhận các dự án viết lách tự do và sẽ tìm một công việc ổn định tại thành phố.

Minh mừng rỡ. Anh coi đây là một chiến thắng cho tình yêu và cho sự ổn định. Anh giúp cô tìm một công việc biên tập tại một tạp chí du lịch có tiếng—một công việc ổn định, thu nhập tốt, nhưng lại gò bó về thời gian.

Băng cố gắng thích nghi. Cô đặt đồng hồ báo thức vào lúc 6 giờ sáng, mặc những bộ quần áo công sở nghiêm túc. Cô tham gia các buổi họp, cố gắng hiểu về KPI, deadline và các quy tắc cứng nhắc của văn phòng.

Ban đầu, Băng cảm thấy hào hứng với sự thay đổi này. Cô thấy mình "trưởng thành" hơn, "có trách nhiệm" hơn. Minh luôn tự hào về cô, đưa cô đến các buổi tiệc xã giao và giới thiệu: “Đây là Hạ Băng, biên tập viên, vợ sắp cưới của tôi.”

Nhưng chỉ sau vài tuần, sự ngột ngạt bắt đầu bóp nghẹt cô.

Sự tự do vốn là nguồn cảm hứng của Băng. Giờ đây, cô phải làm việc trong một không gian kín mít, nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ thấy những tòa nhà cao tầng. Những ý tưởng viết của cô không còn sự tươi mới, mà trở nên khô khan, theo khuôn mẫu. Cô đến cơ quan đúng giờ, nhưng tâm hồn cô lại lang thang ở những ngọn núi xa xôi, những bãi biển vắng người.

Cô bắt đầu mắc những lỗi cơ bản: quên deadline, nộp bài không đúng định dạng. Sếp cô bắt đầu tỏ thái độ khó chịu.

Về nhà, Băng cố gắng trở thành người phụ nữ chu toàn mà Minh và mẹ anh mong muốn. Cô dọn dẹp căn hộ ngăn nắp, cố gắng nấu những món ăn phức tạp. Minh luôn khen ngợi cô, nhưng những lời khen ấy lại giống như những chiếc còng tay vô hình.

Một buổi tối, Minh về nhà và thấy Băng đang ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, trên tay là cuốn hộ chiếu cũ đã hết hạn.

“Em sao vậy, Băng?” Minh hỏi, giọng anh dịu dàng.

“Em cảm thấy rỗng tuếch,” Băng thì thầm. “Em đang sống cuộc đời của một người khác. Em đã chết rồi, Minh. Em không còn là Hạ Băng nữa.”

Minh không hiểu. “Em có công việc ổn định, thu nhập tốt, anh luôn ở bên em. Chúng ta sắp kết hôn. Em còn muốn gì nữa?”

“Em muốn được sống,” Băng nói, nước mắt bắt đầu rơi. “Em muốn cảm nhận mùi đất, gió biển, không phải mùi giấy tờ và điều hòa không khí. Em muốn viết những câu chuyện từ chính trải nghiệm của em, không phải từ Internet. Em không thể hy sinh bản ngã của mình chỉ để có một cuộc sống ổn định.”

Minh thấy sự cố gắng của anh đã thất bại. Anh đã nghĩ anh có thể thay đổi cô bằng tình yêu và sự ổn định, nhưng anh lại đang biến cô thành một người phụ nữ buồn bã.

Đêm đó, Băng nhìn Minh ngủ say. Cô biết, anh yêu cô theo cách của anh, nhưng tình yêu đó đã vô tình biến thành sự kiểm soát. Cô nhận ra, sự hy sinh này đang giết chết nguồn sống của cô.

Bản năng tự vệ trỗi dậy. Cô không thể làm khổ Minh và làm khổ chính mình bằng cách tiếp tục ở lại. Cô phải buông tay, để cả hai có thể tìm lại hạnh phúc đích thực.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×