hai đường thẳng song song

Chương 9: Đánh Đổi Lựa Chọn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm cãi vã, Hoàng Minh biết anh đã đi quá giới hạn. Anh đã quá tập trung vào "kế hoạch" mà quên mất cô gái anh yêu là một người sống bằng cảm xúc. Tuy nhiên, thay vì thay đổi kế hoạch, Minh quyết định dùng lý lẽ và thành công của mình để thuyết phục Hạ Băng chấp nhận sự ổn định.

Sáng hôm sau, Minh dành cả ngày ở nhà. Anh không đi làm, không họp hành. Anh nấu bữa sáng, một hành động hiếm hoi, và đặt nó lên bàn, bên cạnh là một cuốn sổ tay mới.

“Anh xin lỗi về đêm qua,” Minh bắt đầu, giọng anh dịu dàng. “Anh đã không lắng nghe em. Nhưng anh muốn em hiểu, anh không muốn kiểm soát em. Anh chỉ muốn bảo vệ em.”

Minh mở cuốn sổ tay ra. “Đây là kế hoạch mới của chúng ta, Băng. Nếu em lo lắng về ước mơ và sự nghiệp, anh sẽ điều chỉnh.”

Anh bắt đầu trình bày bằng giọng điệu tự tin, rành mạch:

“Thứ nhất, em không cần phải xin việc văn phòng. Anh sẽ mở cho em một studio riêng ngay tại căn nhà mới. Em có thể vẽ, viết, làm bất cứ điều gì em muốn, mà không cần lo lắng về tiền thuê nhà, hóa đơn điện nước hay thu nhập.”

“Thứ hai, về du lịch. Thay vì đi bụi, chúng ta sẽ đi du lịch hạng sang. Anh sẽ đặt vé máy bay hạng nhất, thuê hướng dẫn viên riêng. Em vẫn có thể khám phá thế giới, nhưng trong sự an toàn và tiện nghi.”

“Thứ ba, về con cái. Chúng ta có thể hoãn lại hai năm. Nhưng trong hai năm đó, em phải tập trung vào việc ổn định tư tưởng và làm quen với cuộc sống gia đình. Anh sẽ cho em mọi thứ em muốn, Băng. Chỉ cần em chịu ở bên anh, trong ngôi nhà này.”

Minh nhìn Băng. Anh tin rằng, đây là lời đề nghị hoàn hảo. Anh đã cung cấp giải pháp cho mọi vấn đề của cô: tự do tài chính, không phải lo lắng về tương lai, và vẫn có thể theo đuổi đam mê—nhưng theo cách có kiểm soát của anh.

Băng lặng lẽ lắng nghe. Cô nhìn khuôn mặt Minh, nơi sự chân thành và tình yêu là không thể phủ nhận. Cô biết, anh thật lòng yêu cô, và đây là cách tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra để giữ cô lại.

Nhưng chính cái "lời đề nghị hoàn hảo" đó lại khiến cô rùng mình.

“Minh,” Băng đặt tay lên chiếc sổ tay. “Anh đang cố gắng mua ước mơ của em. Anh đang đề nghị em một sự đánh đổi.”

“Đánh đổi gì cơ, Băng? Em nhận được sự an toàn và tình yêu,” Minh thắc mắc.

“Em nhận được một chiếc lồng vàng, Minh,” Băng nói, giọng cô run lên. “Anh muốn em viết sách trong nhà anh. Anh muốn em du lịch theo lịch trình anh sắp xếp. Anh muốn em tự do dưới sự bảo hộ của anh.”

Băng đứng dậy, bước đến cửa sổ. “Anh không hiểu. Sự tự do của em không nằm ở việc đi đâu, mà nằm ở quyền được lựa chọn cách em sống. Em muốn tự mình kiếm tiền cho chuyến đi, dù là đi bụi. Em muốn sống theo ngẫu hứng của mình, dù nó có bấp bênh. Em không muốn sự ổn định là cái giá phải trả cho việc từ bỏ bản ngã.”

Minh tiến đến, ôm lấy cô từ phía sau. “Đừng nghĩ quá phức tạp, Băng. Em chỉ cần dựa vào anh. Anh sẽ là nền móng của em.”

“Và nếu nền móng ấy sụp đổ, em sẽ không còn gì cả. Em sẽ trở thành một người phụ nữ phụ thuộc, không có khả năng tự vệ,” Băng thoát ra khỏi vòng tay anh. “Anh đã hứa tôn trọng con người em, chứ không phải sửa chữa con người em.”

Băng cảm thấy bị kiểm soát sâu sắc. Cô nhận ra, trong mắt Minh, cuộc sống của cô là một sai lầm cần được anh sửa chữa bằng tiền bạc và sự ổn định. Cô hiểu rằng, nếu cô chấp nhận sự đánh đổi này, cô sẽ mất đi nguồn cảm hứng, mất đi sức sống, và dần biến thành phiên bản vợ hoàn hảo mà gia đình anh mong muốn.

Đêm đó, khi Minh đã ngủ say, Băng lặng lẽ vào phòng làm việc của anh. Cô mở bản đồ thế giới mà Minh treo trang trọng trên tường—bản đồ anh dùng để đánh dấu những thị trường tiềm năng cho công ty.

Băng lấy bút dạ, khoanh tròn một chấm nhỏ ở tận Nam Mỹ: Patagonia. Một chuyến đi mạo hiểm, không tiện nghi, nơi hoàn toàn không có sóng điện thoại.

Cô nhìn lại chiếc ba lô cũ kỹ nằm trong góc phòng.

Băng biết, cô phải chạy trốn. Không phải vì cô hết yêu Minh, mà vì cô yêu chính mình hơn. Cô không thể đánh đổi linh hồn của mình lấy một cuộc sống tiện nghi. Bản năng tự vệ đã trỗi dậy. Cô phải quay về với cuộc sống không biên giới của mình, trước khi chiếc lồng vàng này khóa chặt cô lại mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×