Sáng hôm sau, không khí trong nhà Trần trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Minh đã thức dậy từ rất sớm, ngồi bên bàn làm việc, tay cầm điện thoại liên tục kiểm tra tin nhắn từ đối tác và nhóm kỹ sư. Dự án công nghệ mới đang bước vào giai đoạn then chốt, nhưng những trục trặc hôm qua vẫn để lại dư âm. Anh biết, chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể làm hỏng toàn bộ kế hoạch, đồng thời khiến mâu thuẫn với cha mẹ gia tăng.
Trần Anh bước vào phòng, tay cầm tách cà phê, ánh mắt lo lắng nhưng quyết tâm. “Anh Minh, em biết áp lực đang đè nặng lên anh. Nhưng hôm nay, em sẽ ở bên giúp anh trình bày với cha mẹ một cách hợp lý. Chúng ta cần cả lý trí lẫn tình cảm để giải quyết.”
Minh gật đầu, đôi mắt đỏ hoe vì mất ngủ: “Em nói đúng, Anh à. Con không muốn gia đình lo lắng thêm, nhưng con cũng không thể bỏ dự án này. Đây là cơ hội duy nhất để công ty phát triển, và nếu không thử, con sẽ hối hận.”
Bà Lan từ phòng khách bước vào, giọng trầm: “Con Minh, mẹ không phản đối dự án, nhưng mẹ muốn con hiểu rằng gia đình là quan trọng nhất. Con không thể để công việc khiến chúng ta xa cách nhau. Chúng ta cần một giải pháp cân bằng.”
Ông Trần, vừa uống xong ly trà sáng, nghiêm nghị: “Con Minh, con đang đối diện với áp lực rất lớn. Nhưng nhớ rằng, mỗi quyết định đều ảnh hưởng đến toàn bộ gia đình. Con phải chuẩn bị tinh thần cho mọi phản hồi, kể cả thất bại và tranh cãi.”
Minh thở dài, giọng vừa căng thẳng vừa kiên quyết: “Con hiểu, cha. Con sẽ cân nhắc kỹ lưỡng từng bước, và con sẽ trình bày kế hoạch một cách minh bạch. Con chỉ mong cha mẹ hiểu rằng con muốn bảo vệ tương lai công ty, nhưng không muốn làm tổn thương gia đình.”
Trần Anh nhẹ nhàng đưa tay lên vai Minh: “Anh Minh, em sẽ giúp anh. Chúng ta hãy cùng nhau chuẩn bị các kịch bản xử lý rủi ro, để cha mẹ thấy rằng anh đã suy nghĩ thấu đáo. Khi họ thấy sự chuẩn bị kỹ càng, họ sẽ yên tâm hơn.”
Cả buổi sáng trôi qua trong không khí gấp rút. Minh và Anh cùng nhau rà soát dữ liệu, lập bảng dự báo, phân tích các tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Anh trở thành cầu nối giữa Minh và cha mẹ, giúp truyền tải thông tin một cách dịu dàng nhưng rõ ràng. Bà Lan thỉnh thoảng gật gù, nhận ra rằng con cái không chỉ có tâm huyết mà còn biết tính toán kỹ lưỡng.
Đến trưa, cả gia đình lại tập trung quanh bàn ăn. Ông Trần nhìn Minh: “Con có thể trình bày toàn bộ kế hoạch và các phương án dự phòng cho cả nhà nghe không? Chúng ta cần thống nhất quan điểm.”
Minh đứng dậy, giọng chắc chắn: “Con sẽ trình bày. Đây là kế hoạch chi tiết, bao gồm cả phương án dự phòng và các bước kiểm soát rủi ro. Con muốn cha mẹ thấy rằng con không mạo hiểm một cách bừa bãi, mà từng bước đều được tính toán kỹ.”
Trần Anh đứng bên cạnh, nhẹ nhàng bổ sung: “Em muốn nhấn mạnh rằng, dù dự án có thành công hay thất bại, chúng ta sẽ cùng nhau chịu trách nhiệm và hỗ trợ nhau. Gia đình là trên hết, và mọi quyết định đều được đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.”
Bà Lan gật đầu, giọng dịu đi: “Đúng vậy. Con cái đã trưởng thành, biết suy nghĩ. Nhưng mẹ vẫn lo lắng. Mọi quyết định đều ảnh hưởng đến tình cảm và tài sản gia đình. Chúng ta phải cùng nhau đi qua giai đoạn này.”
Ông Trần trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Được, Minh. Con đã chuẩn bị kỹ, và hôm nay cha muốn cả gia đình cùng thảo luận về phương án cuối cùng. Nhưng con phải nhớ, sự đồng thuận là quan trọng. Nếu không ai chịu nhún nhường, mọi chuyện sẽ rắc rối hơn.”
Cuộc thảo luận kéo dài suốt buổi trưa và đầu giờ chiều. Mỗi thành viên đưa ra quan điểm, phản biện, và cùng nhau cân nhắc lợi ích – rủi ro. Những xung đột cũ được nhắc lại, nhưng nhờ sự kiên nhẫn và vai trò của Anh, mọi người dần hiểu nhau hơn. Không khí căng thẳng ban đầu chuyển dần sang hợp tác và đồng lòng.
Chiều tối, khi dự án bước vào giai đoạn xử lý sự cố, Minh và Anh cùng nhóm nhân viên làm việc miệt mài. Bà Lan đứng bên cạnh, theo dõi và thỉnh thoảng nhắc nhở các con cẩn trọng. Ông Trần ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt vừa lo lắng vừa tin tưởng.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cả gia đình Trần nhận ra rằng áp lực không chỉ từ công việc mà còn từ chính mối quan hệ gia đình. Họ hiểu rằng để vượt qua thử thách, mỗi người phải học cách lắng nghe, nhún nhường, và tin tưởng lẫn nhau.
Khi đêm buông xuống, căn nhà yên tĩnh nhưng tràn đầy quyết tâm. Minh mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng, biết rằng dù còn nhiều sóng gió phía trước, anh và gia đình đã bắt đầu học cách đối diện thử thách cùng nhau, và mọi quyết định, dù khó khăn, đều có thể vượt qua nếu họ đồng lòng.