Thứ Hai, ngày 18 tháng 8, năm 2025. 10 giờ 10 phút sáng.
Trong phòng họp sang trọng trên tầng 25 của tòa nhà Thịnh Thế Group, không khí lạnh lẽo như thể được ướp trong băng.
"Bản kế hoạch này," giọng nói của Khả Vy vang lên, trong trẻo nhưng lại không có chút hơi ấm nào, "là một mớ hỗn độn được ngụy trang bằng những thuật ngữ vô nghĩa. Chi phí dự kiến vượt 30%, KPI đặt ra mơ hồ, phân tích đối thủ cạnh tranh thì sơ sài như bài tập của sinh viên năm nhất. Ai duyệt bản kế hoạch này?"
Người trưởng nhóm dự án mặt mày tái mét, đứng bật dậy, run rẩy nói: "Dạ... thưa Trưởng phòng, là do em..."
"Làm lại," Khả Vy ngắt lời, ánh mắt sắc như dao lướt qua người nhân viên. "Sáng mai 9 giờ, tôi muốn thấy một bản kế hoạch hoàn toàn khác trên bàn làm việc của tôi. Nếu không, cả nhóm của cậu có thể viết đơn xin nghỉ việc được rồi." Cô đứng dậy, chiếc váy công sở màu đen ôm trọn lấy thân hình hoàn hảo nhưng lại toát ra khí chất lạnh lùng, xa cách. "Tan họp."
Cả phòng họp thở phào nhẹ nhõm như vừa được ân xá. Đó chính là Khả Vy, Trưởng phòng Marketing tài năng nhất, trẻ tuổi nhất, và cũng đáng sợ nhất của Thịnh Thế. Ở tuổi 28, cô đã có một vị trí mà nhiều người phải phấn đấu cả đời. Mọi người gọi cô là "Medusa Khả Vy", vì bất cứ ai nhìn vào đôi mắt vô cảm của cô cũng sẽ bị hóa đá bởi sự chuyên nghiệp và tàn nhẫn.
Không ai biết rằng, "Medusa" cũng từng có một trái tim ấm áp.
Trở về phòng làm việc riêng với bốn bức tường bằng kính, Khả Vy mệt mỏi ngồi xuống. Ánh mắt cô vô tình nhìn xuống con đường bên dưới. Dưới tán cây me, một cặp đôi sinh viên đang cười nói vui vẻ, chàng trai dịu dàng vén lọn tóc mai cho cô gái.
Khung cảnh đó, như một chiếc chìa khóa, đột ngột mở ra chiếc hộp ký ức mà cô đã cố gắng niêm phong suốt bảy năm qua.
Bảy năm trước, cũng dưới một tán cây me trong sân trường đại học.
"Sau này tốt nghiệp, anh sẽ thành lập một công ty của riêng mình," chàng trai có nụ cười tỏa nắng tên Nam Phong đã nói với cô như vậy. "Đến lúc đó, em không cần phải làm gì cả, chỉ cần làm một việc thôi."
"Việc gì?" cô gái Khả Vy trong trẻo của tuổi 20 đã ngước lên hỏi, đôi mắt lấp lánh như sao trời.
"Làm bà chủ của anh," anh đã cười, nụ hôn của anh mang theo hương vị của nắng và những lời hứa hẹn ngọt ngào.
Họ đã từng có một tình yêu như vậy, một tình yêu mà cô đã từng tin nó sẽ là vĩnh cửu. Cho đến một buổi chiều mưa tầm tã.
Tập đoàn Hoàng Minh của gia đình anh phá sản chỉ sau một đêm. Anh hẹn gặp cô, dưới cơn mưa xối xả. Vẫn là gương mặt đó, nhưng nụ cười ấm áp đã biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng và xa cách.
"Chúng ta chia tay đi," anh đã nói vậy, giọng nói phũ phàng. "Anh không còn gì cả. Anh không cho em được tương lai đâu. Em đi đi."
Cô đã khóc, đã cầu xin, đã nói rằng cô không cần gì cả, chỉ cần anh thôi. Nhưng anh chỉ lạnh lùng quay lưng bước đi, hòa vào màn mưa, biến mất khỏi cuộc đời cô. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Bặt vô âm tín.
Bảy năm. Vết sẹo đó chưa bao giờ thực sự lành lại. Nó chỉ được cô che giấu đi bằng lớp vỏ bọc của sự lạnh lùng và thành công. Tình yêu, đối với cô bây giờ, là một thứ xa xỉ và ngu ngốc.
Reng... reng...
Tiếng điện thoại nội bộ kéo Khả Vy về thực tại. Cô hít sâu một hơi, đè nén cơn sóng lòng, giọng nói trở lại vẻ vô cảm thường ngày. "Có chuyện gì?"
"Dạ thưa Trưởng phòng," giọng cô trợ lý có chút ngập ngừng. "Có một nhân viên mới tên An Phong đến nhận việc ạ. Em... em đưa anh ta vào gặp chị nhé?"
"Ừm, vào đi."
Khả Vy cúi xuống xem tài liệu, không hề để tâm. Phòng của cô mỗi tháng đều có nhân viên mới, cô không có thời gian để quan tâm đến những chuyện vặt vãnh này.
Tiếng gõ cửa vang lên. "Mời vào."
Cánh cửa gỗ nặng nề từ từ mở ra. Một bóng người cao lớn bước vào, mang theo ánh sáng từ hành lang bên ngoài.
"Chào Trưởng phòng, tôi là An Phong, nhân viên mới."
Giọng nói đó... quen thuộc đến đau lòng.
Khả Vy từ từ ngẩng đầu lên.
Và rồi, cả thế giới của cô như ngừng lại.
Người đàn ông đứng trước mặt cô, gầy hơn một chút, trưởng thành hơn rất nhiều, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, nhưng gương mặt đó, đôi mắt sâu thẳm đó, cô có chết cũng không thể quên được.
Bảy năm, vết sẹo tưởng đã đóng vảy, nay lại bị xé toạc ra, rỉ máu.
Nam Phong... Anh ta đã quay về.