hận anh, vì còn yêu

Chương 10: Bình Minh Sau Cơn Bão Và Ván Cờ Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng ban mai của ngày Chủ Nhật len lỏi qua khe rèm, chiếu những vệt sáng dài lên sàn gỗ của căn penthouse. Khả Vy khẽ cựa mình tỉnh giấc, cảm nhận được hơi ấm và sức nặng quen thuộc từ cánh tay đang ôm ngang eo mình. Cô từ từ mở mắt, hình ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt là gương mặt của Nam Phong đang say ngủ.

Đây là lần đầu tiên sau bảy năm, cô được nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy. Gương mặt anh đã không còn nét non nớt của chàng sinh viên năm nào, thay vào đó là những đường nét góc cạnh, trưởng thành, phảng phất sự mệt mỏi và ưu tư ngay cả trong giấc ngủ. Trên chân mày anh có một vết sẹo mờ nhỏ, một dấu vết của bảy năm sóng gió mà cô chưa từng được biết đến. Cô bất giác đưa tay lên, ngón tay run run khẽ chạm vào vết sẹo đó.

Cái chạm nhẹ của cô dường như đã đánh thức anh. Nam Phong từ từ mở mắt, đôi mắt sâu thẳm của anh không còn sự lạnh lùng hay xa cách, chỉ còn lại sự dịu dàng và một chút bối rối của buổi sáng sớm. Anh nhìn cô, rồi lại nhìn xuống cánh tay đang ôm chặt lấy eo cô, một vệt hồng hiếm hoi xuất hiện trên vành tai.

"Chào buổi sáng," anh nói, giọng nói khàn khàn.

"Chào..." Khả Vy cũng ngượng ngùng không kém, vội vàng rút tay lại.

Sự im lặng ngượng ngùng bao trùm lấy cả hai. Đêm qua là sự bùng nổ của cảm xúc bị dồn nén, còn bây giờ, khi lý trí đã quay trở lại, họ mới bắt đầu phải đối mặt với thực tại. Họ không còn là cặp tình nhân đơn thuần, mà là hai kẻ đồng minh sắp bước vào một cuộc chiến đầy nguy hiểm.

Nam Phong là người phá vỡ sự im lặng. Anh ngồi dậy, vươn vai. "Anh đi làm bữa sáng. Em nghỉ thêm đi."

Anh bước vào bếp, và chẳng mấy chốc, mùi cà phê thơm lừng và mùi trứng chiên béo ngậy đã lan tỏa khắp căn hộ. Khả Vy ngồi trên giường, lắng nghe những âm thanh đời thường đó, trong lòng dâng lên một cảm xúc ấm áp lạ thường. Bảy năm qua, cô luôn bắt đầu một ngày mới bằng sự cô độc và một ly cà phê nguội ngắt. Buổi sáng hôm nay, lại có một sự bình yên mà cô đã đánh mất từ rất lâu.

Họ cùng nhau ăn sáng trên bàn ăn ngoài ban công, nơi có thể nhìn bao quát cả thành phố. Cuối cùng, Khả Vy cũng hỏi câu hỏi mà cô luôn thắc mắc. "Bảy năm qua... anh đã làm những gì?"

Nam Phong đặt ly cà phê xuống, ánh mắt nhìn xa xăm. Anh không kể chi tiết về những đêm phải ngủ ở ga tàu điện ngầm, những ngày phải làm ba bốn công việc một lúc để kiếm sống. Anh chỉ kể một cách ngắn gọn về việc anh đã dùng kiến thức kinh tế của mình để bắt đầu từ thị trường chứng khoán, về những thương vụ đầu tư mạo hiểm, về việc thành lập một quỹ đầu tư nhỏ, và dần dần tích lũy vốn liếng để có được ngày hôm nay. Giọng kể của anh rất bình thản, nhưng Khả Vy có thể nghe ra được vô vàn cay đắng và nỗ lực phi thường đằng sau những câu chữ đó. Anh đã phải chiến đấu một mình trong một thế giới hoàn toàn xa lạ, với mục tiêu duy nhất là quay trở về.

"Còn em?" anh quay sang hỏi cô. "Bảy năm qua, em đã trở thành một 'Medusa' đáng sợ như thế nào?"

Khả Vy cười khổ. "Không có anh, em buộc phải tự mình mọc gai để bảo vệ bản thân thôi." Cô kể cho anh nghe về những ngày đầu chật vật ở Thịnh Thế, về những lần bị đồng nghiệp chèn ép, về những đêm tăng ca một mình đến mức ngất đi trong văn phòng. Cô kể về việc cô đã phải gồng mình, phải trở nên tàn nhẫn và lạnh lùng để có thể tồn tại và leo lên được vị trí ngày hôm nay.

Cuộc trò chuyện của họ không có những lời yêu đương ngọt ngào, mà là sự san sẻ những vết sẹo, những tổn thương mà bảy năm xa cách đã gây ra cho cả hai. Và qua sự san sẻ đó, họ càng thấu hiểu và xích lại gần nhau hơn.

Sau bữa sáng, không khí đã hoàn toàn thay đổi. Không còn sự ngượng ngùng, chỉ còn sự ăn ý và tin tưởng.

"Bây giờ," Nam Phong nói, gương mặt trở nên nghiêm túc. "Chúng ta bàn chuyện chính."

Anh mở laptop ra, trên màn hình là một sơ đồ tổ chức vô cùng phức tạp. Đó không phải là sơ đồ của Thịnh Thế Group, mà là một mạng lưới quan hệ chằng chịt của những kẻ đã hãm hại gia đình anh năm xưa. Trung tâm của mạng lưới chính là Phó Chủ tịch Trần Dũng. Từ ông ta, các nhánh rẽ ra hàng chục cái tên khác, từ các thành viên trong hội đồng quản trị, trưởng các phòng ban, cho đến các đối tác bên ngoài.

"Đây là những gì anh điều tra được trong suốt mấy năm qua," Nam Phong nói. "Trần Dũng là kẻ chủ mưu, nhưng ông ta không thể một tay che trời. Ông ta có một phe cánh rất mạnh. Để hạ được ông ta, chúng ta phải chặt đứt hết những cánh tay nối dài này trước."

Anh chỉ vào một cái tên trong sơ đồ. "Lý Vĩ, Trưởng phòng Vật tư. Ông ta là tay chân thân tín của Trần Dũng, phụ trách việc duyệt giá và hợp đồng với các nhà cung cấp. Anh nghi ngờ ông ta đã ăn hối lộ một khoản khổng lồ qua các hợp đồng thiết bị y tế mà Thịnh Thế đầu tư vào Bệnh viện Hừng Đông."

Kiều An nheo mắt lại, bộ não của một nhà làm marketing bậc thầy bắt đầu phân tích. Cô dùng kinh nghiệm bảy năm của mình ở Thịnh Thế để bổ sung vào tấm bản đồ của Nam Phong.

"Không chỉ vậy đâu," cô nói. "Lý Vĩ có một cô bồ nhí là chủ của một công ty tổ chức sự kiện tên là 'Thiên Hà'. Công ty này gần như trúng thầu toàn bộ các sự kiện lớn nhỏ của Thịnh Thế với mức giá cao vô lý. Em đoán, đây chính là công ty sân sau để ông ta rửa tiền."

Ánh mắt Nam Phong sáng lên. "Thông tin này rất quan trọng. Đây chính là thứ anh còn thiếu."

Sự kết hợp của họ bắt đầu tạo ra hiệu quả. Anh có cái nhìn vĩ mô và bằng chứng từ bên ngoài. Cô có sự thấu hiểu nội bộ và những mối quan hệ chính trị phức tạp bên trong công ty. Họ như hai mảnh ghép hoàn hảo, bổ sung cho nhau để tạo nên một kế hoạch báo thù không một kẽ hở.

"Vậy," Khả Vy hỏi, "chúng ta sẽ bắt đầu từ Lý Vĩ?"

"Đúng vậy," Nam Phong gật đầu, một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên môi. "Chúng ta sẽ không trực tiếp ra tay. Chúng ta sẽ mượn dao giết người." Anh giải thích kế hoạch của mình. Anh đã thu thập được bằng chứng về việc công ty Thiên Hà khai khống hóa đơn. Việc họ cần làm là "vô tình" để những bằng chứng này lọt vào tay của Trưởng phòng Kiểm toán nội bộ, một người vốn là đối thủ không đội trời chung với phe cánh của Trần Dũng.

Một cuộc thanh trừng nội bộ, do chính tay họ châm ngòi.

Cuối tuần trôi qua nhanh chóng. Sáng thứ Hai, họ phải quay trở lại với vai diễn của mình.

Trong căn penthouse, không khí buổi sáng vô cùng ấm áp. Khả Vy đang đứng trước gương, thắt lại chiếc cà vạt trên cổ áo sơ mi. Nam Phong bước tới từ phía sau, tự nhiên vòng tay qua eo cô, cằm tựa lên vai cô, cùng cô nhìn vào trong gương.

"Sẵn sàng chưa, Trưởng phòng Khả Vy?" anh thì thầm, giọng nói mang theo ý trêu chọc.

Khả Vy mỉm cười, một nụ cười thật sự rạng rỡ và hạnh phúc. Cô quay người lại, kiễng chân, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ.

"Sẵn sàng rồi, nhân viên An Phong."

Họ bước ra khỏi căn hộ, không phải với sự căng thẳng, mà là với sự tự tin và ăn ý của những người đồng đội sắp bước vào một trận chiến lớn. Để che mắt thiên hạ, họ không đi chung xe. Anh lái chiếc Audi R8 của mình, cô lái chiếc xe mui trần của cô, cả hai cùng tiến về tòa nhà Thịnh Thế.

Một ván cờ mới đã được bắt đầu. Và lần này, họ không còn là những con tốt bị động, mà chính là những người chơi cờ. Cơn bão thật sự, sắp ập đến Thịnh Thế Group.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×