hận anh, vì còn yêu

Chương 14: Cái Bẫy "Mỹ Nhân Kế" và Sự Tỉnh Táo Của Nam Phong


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự sụp đổ của Lý Vĩ giống như một cơn địa chấn nhỏ trong nội bộ Thịnh Thế Group. Mọi người đều biết có một bàn tay vô hình đứng sau giật dây, nhưng không ai dám chỉ đích danh đó là ai. Phe cánh của Phó Chủ tịch Trần Dũng tạm thời co vòi, nằm im thở khẽ, khiến không khí trong công ty trở nên yên ắng một cách đáng sợ.

Trần Dũng, một con cáo già lọc lõi, biết rõ sự im lặng này chỉ là tạm thời. Cơn sóng ngầm do phòng Kiểm toán tạo ra chắc chắn có liên quan đến Trưởng phòng Khả Vy và gã nhân viên mới bí ẩn tên An Phong. Sau cuộc đối đầu bất phân thắng bại với Khả Vy, ông ta quyết định chuyển mục tiêu sang mắt xích có vẻ yếu hơn, nhưng lại là mấu chốt của vấn đề: An Phong.

Một tuần sau, phòng Marketing đón một nhân viên mới. Dương Thảo My, một cô gái vừa tốt nghiệp MBA từ một trường đại học danh tiếng ở Anh. Cô ta sở hữu một vẻ đẹp ngọt ngào, trong sáng, nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ, nói chuyện nhỏ nhẹ, lễ phép. Thảo My nhanh chóng chiếm được cảm tình của mọi người trong phòng.

Cô ta được phân công vào nhóm dự án Aurora, với nhiệm vụ chính là "hỗ trợ" cho An Phong.

Khả Vy ngồi trong phòng làm việc, nhìn qua vách kính, đôi mắt nheo lại. Cô biết rõ con bài này là do ai gửi tới. Không có sự trùng hợp nào ngẫu nhiên đến vậy. Đây rõ ràng là một cái bẫy "mỹ nhân kế" mà Trần Dũng giăng ra.

Quả nhiên, Thảo My bắt đầu chiến dịch tiếp cận của mình. Sáng nào cô ta cũng mang đến cho Nam Phong một ly cà phê tự pha. Cô ta liên tục viện cớ "khó khăn", "không hiểu", để nhờ anh chỉ bảo, tạo ra những cơ hội tiếp xúc gần gũi. Cô ta không tiếc lời khen ngợi tài năng của anh, nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

"Anh An Phong giỏi thật đấy! Em chưa bao giờ gặp ai có tư duy chiến lược sắc bén như anh."

"Cuối tuần này em có hai vé xem buổi hòa nhạc, anh có muốn đi cùng em không?"

Nhưng Nam Phong, người đã phải lăn lộn bảy năm trong thương trường tàn khốc ở Mỹ, sao có thể không nhìn ra được ý đồ non nớt này? Anh đối xử với Thảo My vô cùng lịch sự, chuyên nghiệp, nhưng cũng vô cùng xa cách.

"Cảm ơn, nhưng tôi tự pha cà phê được rồi."

"Chỗ này trong tài liệu có ghi rõ, em đọc kỹ lại sẽ hiểu."

"Xin lỗi, cuối tuần tôi bận rồi."

Sự tỉnh táo và khoảng cách mà anh tạo ra khiến Thảo My không có một kẽ hở nào để tấn công. Cô ta giống như một con ruồi vo ve bên cạnh một tảng băng, hoàn toàn không có tác dụng.

Nhưng người cảm thấy khó chịu nhất, lại chính là Khả Vy.

Lý trí cô biết rõ đây là một cái bẫy và Nam Phong đang xử lý rất tốt. Nhưng tình cảm lại là một chuyện khác. Mỗi ngày phải nhìn một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, tài giỏi lượn lờ bên cạnh người đàn ông của mình, nói những lời ngọt ngào, nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ... một cảm giác chua lè xa lạ mà người ta hay gọi là "ghen" bắt đầu len lỏi trong lòng "Medusa Khả Vy". Cô bắt đầu giao cho Nam Phong nhiều việc hơn, kiếm cớ gọi anh vào phòng họp riêng nhiều hơn, chỉ để tách anh ra khỏi Dương Thảo My.

Tối đó, trong căn penthouse, cô giận dỗi không thèm nói chuyện với anh. Nam Phong nhìn dáng vẻ phụng phịu của cô, trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Anh bước tới, ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, một nụ cười trêu chọc hiếm hoi nở trên môi.

"Ghen à?"

"Vớ vẩn! Ai thèm ghen chứ!" mặt Khả Vy đỏ bừng lên, vội vàng chối.

Anh xoay người cô lại, đối mặt với mình. Nụ cười biến mất, thay vào đó là một ánh mắt vô cùng nghiêm túc và thâm tình. Anh khẽ vuốt tóc cô, giọng nói trầm ấm.

"Trong mắt anh," anh thì thầm, "tất cả những người phụ nữ khác, đều là vô hình."

Lời nói đó, còn hiệu quả hơn vạn lời giải thích, lập tức xua đi mọi đám mây khó chịu trong lòng cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×