hận anh, vì còn yêu

Chương 18: "Kỳ Nghỉ" Bất Đắc Dĩ và Nụ Hôn Vụng Về Trong Bếp


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc chiến căng thẳng, Chủ tịch Long đã "tinh ý" phê duyệt cho toàn bộ nhóm dự án Aurora một kỳ nghỉ cuối tuần, với lý do "thưởng cho thành tích xuất sắc và giảm bớt căng thẳng".

Thế là, lần đầu tiên sau khi quay về, Nam Phong và Khả Vy có trọn vẹn hai ngày cuối tuần ở bên nhau trong căn penthouse, hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Không còn công việc, không còn những âm mưu toan tính. Chỉ có họ.

Sự thay đổi không gian và vai vế khiến bầu không khí trở nên có chút ngượng ngùng, nhưng cũng vô cùng ngọt ngào. Họ bắt đầu khám phá ra những khía cạnh khác của đối phương, những điều mà bảy năm xa cách đã làm thay đổi.

Khả Vy phát hiện ra, Nam Phong của hiện tại vô cùng ngăn nắp và có chút ưa sạch sẽ. Mọi thứ trong nhà anh đều được sắp xếp một cách hoàn hảo. Nhưng bù lại, kỹ năng nấu nướng của anh lại là một con số không tròn trĩnh. Món trứng chiên anh làm, chỗ thì cháy đen, chỗ thì còn chưa chín.

Ngược lại, anh cũng nhận ra "Medusa" Khả Vy khi ở nhà lại là một cô gái hoàn toàn khác. Cô không hề lạnh lùng, mà lại rất thích xem những bộ phim tình cảm lãng mạn cũ của Audrey Hepburn và thỉnh thoảng sẽ khóc thút thít vì những tình tiết cảm động. Cô nấu ăn rất ngon, những món ăn gia đình đơn giản nhưng lại mang hương vị vô cùng ấm áp.

Sáng thứ Bảy, sau khi "phá hoại" xong căn bếp với món trứng chiên thảm họa, Nam Phong bị Khả Vy "cấm cửa" nhà bếp. Cô quyết định sẽ tự mình trổ tài nấu một bữa trưa thịnh soạn.

Anh đành phải làm một "phụ bếp" bất đắc dĩ. Anh đứng bên cạnh, nhìn cô khéo léo thái rau củ, ướp thịt, động tác vừa nhanh nhẹn vừa thành thạo. Dáng vẻ của cô lúc này, trong chiếc tạp dề màu xanh nhạt, mái tóc được búi cao gọn gàng, vài sợi tơ mềm mại lòa xòa bên má, trông vô cùng dịu dàng và quyến rũ. Một vẻ đẹp rất đời thường, khác hẳn với dáng vẻ nữ cường trên thương trường, nhưng lại khiến tim anh đập loạn nhịp.

"Anh đứng ngây ra đó làm gì? Qua đây phụ em nhặt rau đi," cô liếc anh một cái, giọng điệu có chút cằn nhằn nhưng khoé môi lại không giấu được ý cười.

Anh bước tới, đứng sát bên cạnh cô. Cô chỉ cho anh cách nhặt từng cọng rau. Bàn tay hai người vô tình chạm vào nhau. Một luồng điện nhẹ chạy qua, khiến cả hai đều khựng lại.

Không khí trong căn bếp ngập nắng đột nhiên trở nên nóng bỏng. Anh đứng từ phía sau, vòng tay qua người cô, đặt lên bàn tay đang cầm con dao của cô.

"Thái cà rốt... phải như thế này," anh thì thầm bên tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào gáy cô, khiến cô run lên. Bàn tay to lớn của anh bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cùng cô di chuyển con dao một cách chậm rãi.

Hành động đó không còn là dạy nấu ăn nữa. Nó là một sự đụng chạm đầy tình ý, một sự cám dỗ không thể chối từ.

Khả Vy cảm thấy mặt mình nóng bừng, tim đập nhanh đến mức cô sợ anh có thể nghe thấy. Cô quay người lại, định nói gì đó, nhưng lời nói đã bị chặn lại bởi một nụ hôn.

Nụ hôn này hoàn toàn khác với những lần trước. Nó không có sự trừng phạt, không có sự điên cuồng, không có sự dồn nén của bảy năm xa cách. Nó chậm rãi, dịu dàng, và sâu lắng. Là nụ hôn của sự khám phá, của sự trân trọng, của hai con người đã tìm lại được nhau sau bao sóng gió.

Anh bế cô lên, đặt cô ngồi trên bàn bếp bằng đá cẩm thạch mát lạnh. Nụ hôn sâu dần, mãnh liệt hơn. Căn bếp ngập nắng không chỉ còn mùi thức ăn, mà còn có cả mùi của khao khát, của tình yêu đang bùng cháy. Mọi lý trí đều bị bỏ lại phía sau, chỉ còn lại hai cơ thể, hai tâm hồn hòa quyện làm một...

Buổi trưa hôm đó, bữa cơm đã bị bỏ lỡ. Nhưng họ đã có một "món trást miệng" còn ngọt ngào hơn vạn lần.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×