hận anh, vì còn yêu

Chương 4: Đêm Thức Trắng Ở Văn Phòng Và Ly Cà Phê Không Đường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày tiếp theo, phòng Marketing của Thịnh Thế Group hoạt động trong một bầu không khí vô cùng kỳ lạ. Mọi người vừa làm việc, vừa lén lút quan sát "nhân viên mới" An Phong. Anh ta giống như một cái hố đen, lặng lẽ ngồi một góc, xung quanh là những chồng tài liệu cao như núi về Aurora Cosmetics, hút hết mọi sự chú ý. Một vài nữ nhân viên trẻ tuổi thì xì xầm về vẻ ngoài điển trai và sự bí ẩn của anh. Vài nhân viên lâu năm thì lắc đầu thương cảm, cho rằng anh chàng này sắp trở thành "vật tế thần" cho tính khí thất thường của Trưởng phòng Khả Vy.

Còn Khả Vy, cô tỏ ra như không có gì. Cô vẫn giao việc, vẫn họp hành, vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng. Nhưng chỉ có cô mới biết, tâm trí mình rối bời đến mức nào. Ánh mắt cô vô thức cứ vài phút lại liếc về phía góc phòng, nơi có một bóng lưng cao lớn đang kiên định vùi đầu vào công việc. Câu nói "anh về là để trả nợ" của anh ta cứ ám ảnh cô. Nợ gì? Trả như thế nào? Sự bí ẩn của anh khiến cô vừa căm ghét, vừa tò mò đến phát điên.

Tối thứ Năm, một ngày trước buổi thuyết trình định mệnh.

Cả tòa nhà Thịnh Thế đã tắt đèn gần hết. Chỉ còn lại ánh sáng leo lét hắt ra từ phòng Marketing. Nam Phong là người duy nhất còn ở lại. Chiếc áo sơ mi trắng của anh đã nhàu nĩ, cà vạt nới lỏng, mái tóc hơi rối. Anh đứng trước tấm bảng trắng khổng lồ, trên đó chi chít những sơ đồ tư duy, những con số và những ghi chú phân tích phức tạp. Gương mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt thì vẫn sáng rực sự tập trung.

Ở nhà, trong căn hộ cao cấp của mình, Khả Vy trằn trọc không ngủ được. Cô bật TV, lướt điện thoại, nhưng tâm trí cứ hướng về văn phòng. Anh ta vẫn còn ở đó sao? Anh ta định thức trắng đêm à? Cô tự mắng mình ngu ngốc. Anh ta có ra sao thì liên quan gì đến cô? Cô phải mong anh ta thất bại, mong anh ta bị bẽ mặt trước ban giám đốc mới đúng chứ.

Nhưng lý trí là một chuyện, trái tim lại là chuyện khác. Hình ảnh anh gục ngã, bị mọi người cười nhạo... chỉ nghĩ đến thôi, lồng ngực cô đã nhói lên một cách khó chịu.

"Chết tiệt!" cô chửi thầm một tiếng. Cô đứng bật dậy, khoác vội chiếc áo khoác mỏng. "Mình chỉ quay lại lấy tập tài liệu để quên thôi. Đúng vậy. Chỉ là lấy tài liệu."

Văn phòng lúc nửa đêm vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng điều hòa chạy khe khẽ. Khả Vy rón rén bước vào, sợ làm kinh động người duy nhất còn ở lại. Và rồi, cô nhìn thấy anh.

Anh không đứng trước tấm bảng trắng nữa. Anh đã gục ngủ ngay trên bàn làm việc, đầu gối lên cánh tay, bên cạnh là chồng tài liệu và chiếc laptop vẫn còn sáng đèn. Dưới ánh sáng yếu ớt của màn hình, gương mặt anh khi ngủ trông thật hiền lành và có chút脆弱 (yếu đuối). Không còn vẻ bình tĩnh thách thức, cũng không còn sự xa cách lạnh lùng. Chỉ còn lại một Nam Phong trông có phần giống với chàng trai năm xưa của cô, một người cũng đã từng vì những dự án ở trường đại học mà thức trắng đêm như thế.

Lòng cô bất giác mềm lại.

Ánh mắt cô dừng lại ở ly cà phê giấy đã cạn khô trên bàn anh. Không suy nghĩ nhiều, cô lặng lẽ đi về phía phòng pantry. Cô mở máy pha cà phê, chọn loại hạt arabica rang đậm, loại mà anh thích nhất. Cô pha một ly espresso đặc quánh, không đường, không sữa. Cô vẫn nhớ như in thói quen của anh.

Cô mang ly cà phê nóng hổi, thơm phức quay lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn, ngay cạnh tay anh.

Mùi hương và hơi nóng dường như đã đánh thức anh. Nam Phong khẽ cựa mình, từ từ ngẩng đầu dậy. Anh nheo mắt lại vì mệt mỏi, rồi sững sờ khi nhìn thấy cô đang đứng ngay trước mặt.

"Sao... sao cô còn ở đây?" anh hỏi, giọng khàn đi vì thiếu ngủ.

"Tôi quay lại lấy đồ," Khả Vy đáp, giọng nói có chút mất tự nhiên, ánh mắt nhìn đi chỗ khác. "Thấy cậu sắp kiệt sức đến nơi nên tiện tay thôi. Đừng có hiểu lầm."

Nói rồi, cô vội vàng quay người, bước nhanh ra khỏi phòng như đang chạy trốn.

Nam Phong ngồi một mình trong văn phòng tĩnh lặng. Anh nhìn theo bóng lưng vội vã của cô, rồi lại nhìn xuống ly cà phê đen nóng hổi trên bàn. Cô vẫn nhớ. Sau bảy năm, cô vẫn nhớ thói quen nhỏ nhặt nhất của anh.

Một nụ cười buồn bã nhưng cũng vô cùng ấm áp khẽ nở trên môi anh. Anh cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm. Vị đắng đậm đà quen thuộc lan tỏa, xua đi mọi mệt mỏi. Đêm nay, xem ra sẽ không còn quá dài nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×