Bản báo cáo về cà phê vỉa hè của Nam Phong đã trở thành một cú sốc lớn đối với Khả Vy. Cơn giận của cô không những không nguôi đi, mà còn được đổ thêm dầu vào lửa. Anh ta không phải là một kẻ thất bại thảm hại quay về. Anh ta đang thể hiện năng lực của mình, một cách thầm lặng nhưng đầy thách thức. Sự tự tôn của "Medusa Khả Vy" bị chọc giận.
Được, anh muốn thể hiện chứ gì? Để tôi xem anh thể hiện được đến đâu.
Sáng hôm sau, trong cuộc họp đầu tuần của toàn bộ phận, Khả Vy đã tung ra một đòn hiểm hơn.
"Về dự án của Aurora Cosmetics," cô nói, giọng lạnh như băng, "đây là một khách hàng vô cùng khó tính, đã từ chối đề nghị của rất nhiều công ty lớn. Đây là một thử thách, và cũng là một cơ hội. Tôi quyết định..." cô dừng lại, ánh mắt sắc lẹm quét qua cả phòng, rồi dừng lại ở Nam Phong. "...giao cho nhân viên mới An Phong phụ trách chính dự án này."
Cả phòng họp ồ lên trong kinh ngạc. Giao một dự án "xương xẩu" nhất cho một nhân viên mới vào làm được một ngày? Đây không phải là trọng dụng, đây rõ ràng là muốn đẩy người ta vào chỗ chết!
Phó phòng Marketing, một người đàn ông trung niên, vội vàng lên tiếng: "Trưởng phòng, chuyện này... có quá mạo hiểm không ạ? Hay là để..."
"Tôi nói, giao cho cậu ấy," Khả Vy ngắt lời, giọng nói đầy quyền uy không cho phép phản bác. "Cậu An Phong đây có vẻ rất tài năng. Deadline trình bày ý tưởng sơ bộ trước ban giám đốc là chiều thứ Sáu tuần này. Cậu có vấn đề gì không, An Phong?"
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Nam Phong. Đây là một cái bẫy chết người. Nếu anh từ chối, sẽ bị coi là bất tài. Nếu anh nhận, gần như chắc chắn sẽ thất bại một cách thảm hại trước toàn bộ ban lãnh đạo.
Nam Phong đứng dậy, gương mặt vẫn bình tĩnh đến lạ thường. Anh bước lên phía trước, nhận lấy tập tài liệu dày cộp về Aurora Cosmetics từ tay Khả Vy.
"Tôi không có vấn đề gì," anh nói một cách rõ ràng. "Cảm ơn Trưởng phòng đã tin tưởng."
Khả Vy nhìn anh, trong lòng vừa có chút đắc thắng, lại vừa có một tia khó chịu không thể giải thích. Anh ta quá bình tĩnh. Sự bình tĩnh đó khiến cô cảm thấy mình như một đứa trẻ đang giận dỗi vô cớ.
Ngày hôm đó, Nam Phong gần như không rời khỏi bàn làm việc. Anh đọc hết chồng tài liệu cao như núi, gương mặt vô cùng tập trung. Sự chuyên nghiệp của anh khiến những người xung quanh cũng phải nể phục.
Chiều tan làm, Khả Vy bước vào thang máy dành cho quản lý cấp cao. Cô mệt mỏi dựa vào thành thang máy, nhắm mắt lại.
Ting.
Cửa thang máy mở ra ở một tầng dưới. Một bóng người bước vào. Là Nam Phong.
Không gian thang máy chật hẹp đột nhiên trở nên ngột ngạt. Khả Vy mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn mình. Bảy năm, đây là lần đầu tiên họ ở gần nhau trong một không gian riêng tư như vậy. Mùi hương nam tính quen thuộc nhưng cũng xa lạ của anh thoảng qua, khiến tim cô đập lỡ một nhịp.
Cô không thể chịu đựng được nữa.
"Anh làm vậy là có ý gì?" cô cất giọng, cố gắng giữ cho nó không run rẩy. "Quay về đây, giả làm một nhân viên quèn. Anh muốn chơi trò gì với tôi?"
Nam Phong nhìn cô, sự bình tĩnh trên gương mặt anh cuối cùng cũng rạn nứt, để lộ ra một nỗi đau thương sâu sắc.
"Anh không chơi trò gì cả, Khả Vy."
Anh bước một bước về phía cô, dồn cô vào góc thang máy. "Anh quay về," anh nói, giọng khàn đi, "là để trả nợ."
"Trả nợ?" Khả Vy nhíu mày. "Anh nợ tôi cái gì?"
"Anh nợ em một lời xin lỗi. Nợ em một lời giải thích. Và nợ em..." anh nhìn sâu vào mắt cô, "...cả bảy năm thanh xuân."
Ting.
Cửa thang máy mở ra ở tầng trệt. Dòng người ùa vào. Khoảnh khắc riêng tư bị phá vỡ.
Nam Phong lùi lại một bước, trở lại dáng vẻ của nhân viên An Phong. Nhưng câu nói của anh, vẫn còn lơ lửng giữa hai người, bí ẩn và nặng trĩu, khiến Khả Vy hoàn toàn rối bời.
"Nợ" ư? Anh ta rốt cuộc đang che giấu bí mật gì?