hận anh, vì còn yêu

Chương 8: Sống Chung Bất Đắc Dĩ Và Ranh Giới Bị Xóa Nhòa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nam Phong không đưa Khả Vy về căn hộ của cô.

"Nơi đó không an toàn nữa," anh nói gọn lỏn khi khởi động lại xe.

Anh lái xe đến một khu căn hộ cao cấp và an ninh bậc nhất thành phố, một nơi mà cô chỉ từng thấy trên các tạp chí kiến trúc. Chiếc xe đi thẳng vào một lối đi riêng, tiến vào thang máy chuyên dụng dành cho xe hơi. Thang máy đưa họ lên thẳng một căn penthouse nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà.

Khi cánh cửa thang máy mở ra, trước mắt Khả Vy là một không gian sống sang trọng, tối giản nhưng vô cùng tinh tế, với tầm nhìn bao trọn cả Sài Gòn về đêm.

"Tạm thời, em ở đây," Nam Phong nói, giọng nói đã lấy lại vẻ bình tĩnh. "Đây là nhà của anh."

Khả Vy đứng giữa phòng khách rộng lớn, cảm thấy choáng váng. Hoàn cảnh đã đẩy cô vào một tình thế không thể ngờ tới: sống chung với người yêu cũ, kẻ thù không đội trời chung, và cũng là cấp dưới "bất tài" của cô.

"Tôi ngủ ở sofa," cô tuyên bố một cách cứng rắn, như để vạch ra ranh giới cuối cùng.

Nam Phong không tranh cãi, chỉ khẽ gật đầu.

Ngày hôm sau là thứ Bảy. Cả hai bị mắc kẹt trong căn penthouse sang trọng này. Bầu không khí vô cùng ngượng ngùng. Họ cố gắng tránh mặt nhau. Cô ở trong phòng khách xem TV, anh ở trong phòng làm việc xử lý công việc. Nhưng trong một không gian khép kín, sự hiện diện của đối phương là không thể phớt lờ.

Cô thấy anh tự pha cà phê, thấy anh đứng ngoài ban công nghe những cuộc điện thoại đầy thuật ngữ kinh doanh phức tạp, thấy dáng vẻ trầm tư của anh khi nhìn về một nơi xa xăm. Không còn là "An Phong" khù khờ, cũng không còn là "Nam Phong" ấm áp năm xưa. Anh là một người đàn ông trưởng thành, mang trên vai những gánh nặng mà cô không thể hiểu hết.

Đêm đó, Khả Vy không tài nào ngủ được. Cô bị một cơn ác mộng về tấm ảnh bị chụp lén làm cho bừng tỉnh. Hoảng sợ, cô bước ra phòng khách để uống nước. Dưới ánh trăng mờ ảo hắt vào từ khung cửa sổ khổng lồ, cô thấy Nam Phong đang đứng đó, lặng lẽ nhìn ra thành phố. Bóng lưng anh trông vô cùng cô độc.

Sự im lặng bao trùm, nhưng lần này nó không còn ngột ngạt nữa.

"Bảy năm qua..." cô bất giác lên tiếng, giọng nói có chút run rẩy, "...anh đã sống thế nào?"

Nam Phong từ từ quay người lại. Đôi mắt anh trong bóng tối sâu thẳm và đau thương. Anh không trả lời câu hỏi đó, mà chỉ bước về phía cô. Mỗi bước chân của anh đều như nện vào trái tim đang đập loạn của Khả Vy.

Anh dừng lại trước mặt cô, khoảng cách chỉ còn lại một gang tay. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má cô. "Bảy năm qua," anh thì thầm, giọng nói khàn đặc vì cảm xúc, "mỗi một đêm, anh đều mơ thấy em."

Bức tường phòng ngự mà Khả Vy cố gắng xây dựng suốt bảy năm, trong khoảnh khắc đó, đã hoàn toàn sụp đổ. Nỗi hận thù, sự giận dỗi, tất cả đều tan biến, chỉ còn lại nỗi nhớ nhung và sự khao khát bị chôn vùi quá lâu.

Anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn. Không còn là nụ hôn trừng phạt điên cuồng ở văn phòng, mà là một nụ hôn của sự tìm kiếm, của sự nhớ nhung, của nỗi đau và sự hối tiếc. Cô không còn chống cự nữa, vòng tay qua cổ anh, đáp lại một cách mãnh liệt.

Nụ hôn sâu dần, quần áo rơi xuống, ranh giới bị xóa nhòa. Anh bế cô lên, tiến về phía phòng ngủ. Đêm đó, hai linh hồn cô đơn, hai trái tim đầy vết sẹo, cuối cùng cũng tìm thấy hơi ấm và sự an ủi ở nơi nhau, dùng cơ thể để lấp đầy khoảng trống bảy năm xa cách.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên của ngày mới chiếu vào phòng, Khả Vy tỉnh dậy trong vòng tay của Nam Phong. Sự thân mật về thể xác khiến cô vừa hoang mang vừa ngượng ngùng. Mọi chuyện đã thay đổi, nhưng những nguy hiểm và bí ẩn thì vẫn còn đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×