hận anh, vì còn yêu

Chương 7: Con Đường Về Nhà Dài Bất Tận Và "Quy Tắc" Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trước ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp, Nam Phong nắm chặt cổ tay Khả Vy, kéo cô đi một cách dứt khoát. Anh không nói một lời nào, nhưng sự căng thẳng toát ra từ người anh khiến không ai dám lại gần hay hỏi han. Khả Vy bị động kéo đi, trong lòng là một mớ hỗn độn. Lời cảnh cáo, món nợ máu, và bây giờ là hành động bá đạo này. Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Anh không dẫn cô ra sảnh chính để bắt taxi. Thay vào đó, anh kéo cô vào thang máy, đi thẳng xuống tầng hầm để xe B3 – khu vực dành riêng cho ban lãnh đạo cấp cao nhất.

Khả Vy nhíu mày. Anh ta đưa cô xuống đây làm gì?

Nam Phong bấm nút trên một chiếc chìa khóa xe. Tít tít.

Trong một góc khuất, cặp đèn pha của một chiếc Audi R8 màu đen tuyền lóe sáng, thân xe trơn bóng như một con báo đen đang im lìm chờ đợi chủ nhân.

Khả Vy sững sờ. Đây tuyệt đối không phải là chiếc xe mà một "nhân viên mới" có thể sở hữu. "Xe của anh?" cô buột miệng hỏi.

"Mượn của bạn," anh đáp gọn, mở cửa ghế phụ cho cô. Giọng điệu vẫn bình thản, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi những góc khuất trong bãi đỗ xe.

Chiếc xe gầm lên một tiếng rồi lao vút ra khỏi hầm, hòa vào dòng xe cộ tấp nập của Sài Gòn về đêm. Không khí trong xe im lặng đến ngột ngạt. Khả Vy nhận ra anh không đi theo con đường ngắn nhất về nhà cô. Anh liên tục rẽ vào những con đường lạ, thỉnh thoảng lại tăng tốc đột ngột rồi lại giảm tốc, mắt liên tục quan sát qua gương chiếu hậu. Anh đang cắt đuôi. Trái tim cô bất giác đập nhanh hơn vì căng thẳng.

Sau khi đã chắc chắn an toàn, Nam Phong mới lái xe vào một con đường ven sông yên tĩnh, dừng xe lại. Anh tắt máy, không gian chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Anh quay sang nhìn cô, gương mặt dưới ánh đèn đường trông vô cùng nghiêm túc, không còn một chút gì là dáng vẻ của "nhân viên An Phong" nữa.

"Khả Vy, nghe cho kỹ đây," anh nói, giọng nói trầm và cứng rắn. "Từ giờ trở đi, em đi đâu, làm gì, gặp ai sau giờ làm, đều phải báo cho anh biết."

Sự áp đặt trong giọng nói của anh khiến lòng tự tôn của Khả Vy trỗi dậy. "Tại sao tôi phải làm vậy?" cô cãi lại. "Anh lấy tư cách gì để ra lệnh cho tôi?"

"Tư cách?" Ánh mắt Nam Phong lóe lên một tia đau đớn. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói khàn đi vì những cảm xúc bị dồn nén. "Tư cách của một kẻ ngu ngốc đã đẩy em vào nguy hiểm. Khả Vy, bọn chúng biết anh đã về rồi. Và chúng biết, bảy năm trước hay bảy năm sau, em vẫn luôn là điểm yếu duy nhất của anh."

Câu nói đó, không phải là một lời tỏ tình, nhưng lại có sức sát thương còn lớn hơn vạn lần. Nó là một sự thừa nhận, một lời thú tội trần trụi. Rằng trong cuộc chiến đầy nguy hiểm này của anh, cô chính là tử huyệt.

Khả Vy sững sờ. Mọi lời phản bác của cô đều nghẹn lại trong cổ họng. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, lần đầu tiên sau bảy năm, cô nhìn thấy được sự bất lực và nỗi sợ hãi ẩn sau vẻ ngoài mạnh mẽ của anh. Sợ hãi, không phải cho bản thân anh, mà là cho cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×