hạnh phúc của người khác

Chương 1: Gặp gỡ đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày đầu tiên đặt chân vào công ty startup mà cô mơ ước bấy lâu, tim Nhi Thư đập nhanh đến mức cô tưởng như có thể nghe thấy nhịp tim mình vang lên từng nhịp một. Không gian mở rộng, bàn ghế xếp gọn gàng, những bức tường kính trong suốt cho phép ánh sáng tự nhiên tràn vào khiến nơi đây vừa hiện đại vừa ấm áp.

“Chắc chắn mình sẽ làm tốt… ít nhất là hôm nay,” Nhi Thư tự nhủ, cố gắng kìm nén sự lo lắng. Cô không phải người quá rụt rè, nhưng một môi trường mới, đồng nghiệp mới, tất cả đều khiến cô hơi bối rối.

Khi vừa bước vào khu vực làm việc, cô vô tình va phải một chàng trai đang cúi xuống nhặt một chiếc bút rơi. Chiếc áo sơ mi trắng sáng, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt ấm áp, và nụ cười chợt hé lên khi nhận ra sự vụng về của cô khiến tim Nhi Thư đập mạnh hơn một nhịp.

“Ôi, xin lỗi nhé! Tôi… tôi không nhìn thấy anh,” cô vội vàng nói, mặt đỏ bừng.

Chàng trai cười, không giận dữ mà còn hơi chế giễu nhẹ: “Không sao, chắc do tôi đặt bút ở vị trí quá nguy hiểm.” Giọng nói trầm ấm, dễ nghe.

“À… tôi là Nhi Thư, hôm nay mới vào công ty,” cô lí nhí.

“Phúc Long, đồng nghiệp mới à? Chào mừng nhé.” Chàng trai bắt tay cô, và sự ấm áp trong cái bắt tay ấy khiến cô thoáng thấy một niềm tin nhỏ nhoi: có lẽ nơi này không quá khó chịu.

Suốt buổi sáng, Nhi Thư cố gắng quan sát và làm quen với môi trường mới. Nhưng trong tâm trí cô, hình ảnh Phúc Long cứ hiện lên liên tục, như một ánh sáng dịu dàng len lỏi vào từng góc nhỏ của trái tim cô. Cô tự nhủ: “Chắc chỉ là ấn tượng ban đầu thôi… đừng quá nghĩ ngợi.”

Nhưng đúng là định mệnh luôn biết cách khiến người ta rung động. Trong một buổi họp nhóm, khi mọi người đang trao đổi về dự án sắp tới, Phúc Long đứng lên trình bày ý tưởng. Giọng nói tự tin, lập luận sắc bén, ánh mắt quan tâm từng người trong phòng. Nhi Thư ngồi lặng yên, không thể rời mắt khỏi anh. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói đều khiến cô cảm thấy tim mình nhói lên một cách lạ lùng.

Sau cuộc họp, Nhi Thư quay lại bàn, cố tập trung vào công việc nhưng đôi tay run run. Một tờ giấy rơi ra từ sổ của cô, và Phúc Long, như một phản xạ tự nhiên, cúi xuống nhặt giúp.

“Cẩn thận nhé, đừng để lộn xộn thế này.” Anh nở nụ cười, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa dịu dàng.

Cô nhận lấy tờ giấy, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. “Cảm ơn anh… Phúc Long.”

Những ngày tiếp theo, Nhi Thư dần làm quen với nhịp sống ở công ty. Cô nhận ra rằng, Phúc Long không chỉ là một đồng nghiệp xuất sắc, mà còn là người luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người, kể cả những việc nhỏ nhặt như nhặt giấy rơi, pha cà phê hay chỉ đơn giản là hỏi thăm: “Hôm nay cậu có ổn không?”

Cô bắt đầu ghi nhớ từng chi tiết nhỏ về anh: cách anh hắng giọng khi muốn nhấn mạnh điều gì đó, cách anh nhíu mày khi tập trung làm việc, cả nụ cười khi trò chuyện với mọi người. Những điều nhỏ nhặt ấy dần trở thành điều khiến cô mong đợi mỗi ngày.

Một buổi chiều, khi công ty vắng hơn thường ngày, Nhi Thư vô tình nghe thấy Phúc Long nói chuyện với một đồng nghiệp khác:

“Cậu ấy rất thông minh, chăm chỉ và dễ thương nữa. Nếu ai đó không để ý, thật phí cả đời mất.”

Tim Nhi Thư đập mạnh. Cô cắn môi, cố không để người khác nhìn thấy sự bối rối. “Có phải anh ấy đang nói về mình không? Hay… chỉ là nói chung?” Cô tự hỏi trong lòng.

Tối hôm đó, khi trở về căn phòng nhỏ, Nhi Thư ngồi trên giường, nhìn ra cửa sổ, ánh đèn thành phố lấp lánh. Trái tim cô vừa hạnh phúc, vừa lo lắng. Cảm xúc với Phúc Long ngày một rõ ràng hơn, nhưng cô biết mình chưa đủ dũng cảm để thổ lộ.

“Có lẽ… mình chỉ nên âm thầm thích anh thôi,” cô thở dài. “Ít nhất bây giờ, được nhìn thấy anh cười, nghe anh nói, cũng đã là hạnh phúc rồi.”

Và từ khoảnh khắc ấy, một tình cảm âm thầm, dịu dàng nhưng đầy ngược tâm bắt đầu nảy nở trong lòng Nhi Thư. Cô biết, con đường phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng cô không hề hối hận khi trái tim đã chọn anh, dù chỉ là trong im lặng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×