hạnh phúc của người khác

Chương 2: Ấn tượng sâu sắc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ hai, Nhi Thư bước vào công ty với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Hôm nay là ngày cô được phân công tham gia một dự án quan trọng cùng Phúc Long – người mà cô đã âm thầm để ý suốt những ngày qua.

Khi cô tiến vào phòng họp, Phúc Long đã có mặt từ sớm, tay cầm tài liệu, mắt chăm chú đọc. Ánh sáng chiếu qua cửa kính làm mái tóc nâu của anh hơi óng lên, khiến Nhi Thư không khỏi chậm lại vài nhịp tim. Cô tự nhủ: “Chỉ là đồng nghiệp thôi, đừng nghĩ nhiều…” nhưng khó mà dừng lại khi ánh mắt anh chạm tới cô và nở một nụ cười thân thiện.

“Chào buổi sáng, Nhi Thư! Hôm nay cậu chuẩn bị tốt chứ?” Anh hỏi, giọng trầm ấm nhưng đủ để khiến cô cảm thấy cả ngày bỗng nhẹ nhõm hơn.

“Dạ… mình đã xem qua tài liệu rồi, sẵn sàng.” Cô cố gắng trả lời bình tĩnh, dù lòng thổn thức.

Buổi họp bắt đầu, Phúc Long trình bày ý tưởng cho dự án, từng lời từng câu đều rõ ràng, logic nhưng không hề khô cứng. Anh biết cách khiến mọi người chú ý mà vẫn tạo không khí thân thiện, thoải mái. Nhi Thư ngồi phía cuối phòng, mắt dán vào anh, ghi chú từng chi tiết.

Cô nhận ra mình không chỉ bị cuốn hút bởi ngoại hình mà còn bởi cách anh suy nghĩ, cách anh truyền cảm hứng cho mọi người. Mỗi khi Phúc Long cười, hay nghiêng đầu suy nghĩ, tim cô lại rung lên lạ lùng. Cô hiểu rằng, tình cảm của mình đã vượt qua mức “thầm thích” bình thường.

Sau buổi họp, Phúc Long lại đến bàn cô, đưa cho cô một tập tài liệu. “Cậu xem thử phần này, có chỗ nào chưa rõ thì báo cho tôi nhé.”

“Vâng, cảm ơn anh…” Cô nhận lấy, tay hơi run, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ngày trôi qua, Nhi Thư phát hiện ra rằng Phúc Long không chỉ quan tâm đến công việc, mà còn để ý từng người trong nhóm. Anh hỏi thăm mọi người khi họ ốm, giúp đỡ khi ai gặp khó khăn, và luôn lắng nghe ý kiến của từng người. Trong mắt cô, anh vừa chững chạc, vừa ấm áp, khiến cô càng khó giấu cảm xúc.

Buổi trưa, cô tình cờ gặp Phúc Long tại quán cà phê gần công ty. Anh đang ngồi đọc email trên laptop, vẻ mặt nghiêm túc. Khi nhìn thấy cô, nụ cười xuất hiện trên môi anh một cách tự nhiên.

“Ngồi với tôi một lát đi, Nhi Thư.”

Cô hơi ngạc nhiên, nhưng rồi mỉm cười và ngồi xuống. Hai người trò chuyện về dự án, về những câu chuyện đời sống, và cả những chuyện vặt vãnh nhưng khiến trái tim cô ấm áp.

Trong khoảnh khắc đó, Nhi Thư nhận ra rằng, cô không chỉ yêu những hành động quan tâm nhỏ nhặt mà còn yêu cả con người Phúc Long – trầm ổn, thông minh, và dịu dàng. Nhưng cô biết, nếu nói ra bây giờ, có thể sẽ phá hỏng tất cả.

Chiều về, khi mọi người rời văn phòng, Nhi Thư nán lại một chút, sắp xếp tài liệu. Phúc Long đứng bên cạnh, giúp cô cầm vài tệp hồ sơ. “Cậu làm việc chăm chỉ thật đấy, đừng quên nghỉ ngơi nhé.”

Cô mỉm cười, nhưng trong lòng đầy bồn chồn: “Chỉ cần anh biết tôi tồn tại là đủ rồi… Dù chỉ là trong góc nhỏ trái tim anh, tôi cũng hạnh phúc.”

Trên đường về, Nhi Thư ngồi một mình trong xe bus, ánh đèn thành phố lướt qua mắt cô. Cô nhắm mắt, tưởng tượng ra nụ cười của Phúc Long, giọng nói ấm áp, ánh mắt dịu dàng. Một cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau nhói len lỏi trong tim.

Cô biết, con đường phía trước sẽ còn dài, tình cảm này sẽ không dễ dàng. Nhưng cô cũng biết, mình sẽ giữ tình cảm này âm thầm, âm thầm yêu một người mà có lẽ không bao giờ thuộc về mình.

Và từ khoảnh khắc đó, Nhi Thư hiểu rằng, tình yêu thầm lặng đôi khi còn đẹp hơn cả tình yêu được đáp lại – bởi nó thuần khiết, dịu dàng, và là của riêng cô, dù chỉ trong trái tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×