Một buổi chiều cuối tuần, văn phòng vắng vẻ hơn thường lệ. Dự án đã hoàn thành, mọi người ra về sớm, chỉ còn Nhi Thư và Phúc Long ở lại. Không khí tĩnh lặng đến mức mỗi bước chân, mỗi tiếng gõ phím đều trở nên rõ ràng.
Phúc Long đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, ánh mắt xa xăm. Nhi Thư bước tới, tay cầm một tập hồ sơ muốn đưa anh, nhưng trong lòng lại tràn đầy những cảm xúc không thể nói ra.
“Anh… em mang hồ sơ đây, anh xem qua nhé,” cô nói, giọng hơi run, nhưng cố giữ bình tĩnh.
Anh quay sang, nụ cười nhẹ trên môi: “Cảm ơn Thư. Cậu lúc nào cũng chu đáo thế nhỉ.”
Cô gật đầu, mắt không rời anh, trái tim nhói lên từng nhịp. Ngỡ như cô muốn nói, muốn thổ lộ tất cả, nhưng biết rằng, khoảnh khắc này không phải của cô. Anh chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt của người yêu, và giờ đây, khoảng cách ấy càng rõ rệt hơn bao giờ hết.
Đột nhiên, điện thoại Phúc Long vang lên. Anh mở máy, nghe điện thoại, và giọng nói trên đầu dây làm trái tim Nhi Thư như đóng băng:
“Anh à, tối nay chúng ta đi ăn nhé. Mình muốn kỷ niệm thành công dự án cùng anh.”
Cô lặng người, biết rằng, anh sẽ rời đi bên người khác. Trái tim cô nhói đau, nỗi đau ngọt ngào pha lẫn chua xót ùa về. Khoảnh khắc chia ly không có lời nói, không cử chỉ, chỉ còn khoảng cách vô hình khiến cô cảm thấy mình hoàn toàn bất lực.
Phúc Long nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng không thể thay đổi điều gì. Anh mỉm cười:
“Thư, cậu cứ ở lại văn phòng nghỉ ngơi đi nhé. Mình có việc tối nay.”
Cô gật đầu, giọng nghẹn: “Dạ… vâng.”
Khi anh rời đi, Nhi Thư đứng bên cửa sổ, nhìn bóng anh khuất dần ngoài phố. Giọt nước mắt trào ra, cô biết rằng, đây là khoảnh khắc phải chấp nhận: Phúc Long sẽ thuộc về người khác, và cô chỉ có thể giữ tình cảm trong lòng, âm thầm và lặng lẽ.
Cô ngồi xuống, mở nhật ký ra, viết:
“Khoảnh khắc chia ly… trái tim đau nhói, nhưng mình vẫn yêu anh. Dù biết rằng anh không thuộc về mình, dù biết rằng nụ cười ấy sẽ dành cho người khác, trái tim mình vẫn giữ tình cảm này. Âm thầm, lặng lẽ… nhưng trọn vẹn.”
Đêm ấy, Nhi Thư không ngủ. Cô nhìn ra ánh đèn thành phố, nước mắt chảy dài. Trái tim cô vừa ngọt ngào khi nhớ về những khoảnh khắc gần gũi, vừa đau đớn khi phải chấp nhận sự thật. Tình yêu thầm lặng này, ngọt ngào nhưng cũng nhói đau, sẽ là thứ cô giữ mãi trong ký ức, cho riêng mình.
Và từ khoảnh khắc chia ly này, Nhi Thư hiểu rằng: đôi khi, tình yêu không cần phải được đáp lại, cũng không cần phải thuộc về ai. Chỉ cần được yêu thầm, giữ những kỷ niệm ngọt ngào và âm thầm dõi theo, đó cũng là hạnh phúc – dù đau đớn, nhưng vẫn là của riêng mình.