Đêm hôm đó, Nhi Thư không ngủ được. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ánh đèn thành phố lấp lánh, lòng trĩu nặng những cảm xúc vừa ngọt ngào vừa đau đớn. Trái tim cô vẫn rung lên từng nhịp khi nhớ về khoảnh khắc gần gũi với Phúc Long ban ngày, nhưng nỗi lo sợ, nỗi đau vì khoảng cách không thể xóa cũng ngày một lớn.
Một tin nhắn từ đồng nghiệp mới của Phúc Long hiện lên trên điện thoại anh: “Anh có rảnh không? Mình muốn hỏi vài chi tiết về dự án tối nay.”
Nhi Thư cắn môi, tim như bị siết chặt. Cô biết rằng, khoảng cách giữa cô và anh không chỉ là ban ngày, mà còn cả ban đêm, khi anh dành thời gian cho người khác. Cảm giác ấy khiến cô vừa muốn chạy đến, vừa muốn trốn đi.
Cô không kìm được, quyết định đi bộ qua khu phố nơi họ thường đi ăn cùng nhóm. Mong rằng chỉ nhìn thấy anh, dù từ xa, cũng đủ để trái tim cô tìm thấy một chút hạnh phúc.
Khi tới nơi, cô thấy Phúc Long đang đứng cùng cô đồng nghiệp, ánh đèn đường phản chiếu lên gương mặt họ. Anh cười, ánh mắt ấm áp, tay đặt nhẹ lên vai cô ấy. Nhi Thư đứng lặng ở phía xa, tim nhói lên như ai bóp chặt.
Ngỡ gần mà lại xa – trái tim cô rung lên dữ dội. Cô muốn chạy đến, muốn ôm anh, muốn thổ lộ tất cả, nhưng cô biết rằng, nếu làm vậy, cô sẽ phá vỡ mọi thứ, cả hạnh phúc âm thầm mà cô đang giữ cho riêng mình.
Cô quay đi, bước lặng lẽ trong bóng đêm, nước mắt trào ra. Mỗi bước chân như nặng trĩu, tim nhói đau đến mức gần như không thở nổi. Khoảnh khắc ấy, ngọt ngào nhưng xa vời, trở thành nỗi đau âm thầm không thể xoa dịu.
Về đến nhà, cô ngồi bên cửa sổ, ánh trăng nhạt chiếu vào căn phòng nhỏ. Cô thầm nghĩ:
“Anh không thuộc về mình… và có lẽ sẽ không bao giờ thuộc về mình. Nhưng trái tim mình vẫn yêu anh, vẫn muốn gần anh… âm thầm, lặng lẽ, dù đau đớn đến nhói lòng.”
Cô nhắm mắt, cố hít một hơi sâu, nhưng nước mắt vẫn trào ra. Cảm giác SE lúc này là sự kết hợp giữa ngọt ngào khi được nhìn anh, và đau đớn tột cùng khi biết rằng, người cô yêu lại dành sự gần gũi ấy cho người khác.
Trong đêm tĩnh mịch, Nhi Thư nhận ra một điều: tình yêu thầm lặng không phải lúc nào cũng dễ chịu. Nó khiến trái tim sống động, nhưng cũng tổn thương sâu sắc. Cô biết rằng, những khoảnh khắc gần gũi, những ánh mắt dịu dàng mà cô được chứng kiến chỉ là phần thưởng nhỏ, nhưng cũng đủ để trái tim cô vừa hạnh phúc vừa nhói đau.
Và từ khoảnh khắc ấy, Nhi Thư quyết định: cô sẽ tiếp tục giữ tình cảm này cho riêng mình, âm thầm theo dõi, âm thầm yêu, dù biết rằng Phúc Long không bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt của người yêu. Bởi vì, đôi khi, hạnh phúc là được yêu thầm, được chứng kiến người mình yêu cười hạnh phúc, dù không phải bên mình.