hạnh phúc nơi anh bên em

Chương 1: Mùa hạ trở lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu hạ, bầu trời thành phố phủ một lớp nắng mỏng như tấm lụa vàng. Những cơn gió khẽ len qua hàng cây phượng vĩ, thổi tung từng chùm hoa đỏ rực, rơi lả tả trên con đường dẫn vào cổng trường Đại học Kiến Trúc.

Mười năm rồi, Lâm Vy mới lại bước qua nơi này.

Cổng trường vẫn vậy – chiếc bảng hiệu cũ kỹ phủ lớp bụi thời gian, những bậc tam cấp quen thuộc, và dãy ghế đá bên hành lang nơi bao nhiêu thế hệ sinh viên từng ngồi. Chỉ có điều, những gương mặt năm xưa đã không còn ở đây nữa.

Cô dừng lại, ngước nhìn khung cảnh phía trước. Tiếng ve râm ran vọng lên từ xa, âm thanh ấy khiến lòng cô dậy sóng. Nhiều năm qua, cô vẫn không hiểu vì sao mỗi khi nghe tiếng ve, trái tim mình lại nhoi nhói đến thế. Có lẽ vì mùa hè nào cũng gắn liền với chia ly, mà mùa hè mười năm trước, cô đã đánh mất điều quý giá nhất trong tuổi trẻ của mình.

Chiếc xe của công ty dừng lại trước dãy nhà hành chính. Tài xế quay xuống, gọi khẽ:

– Cô Vy, đến nơi rồi ạ.

Lâm Vy giật mình, thu lại ánh mắt. Cô khẽ gật đầu, rồi mở cửa bước xuống. Trước mặt cô là tòa nhà Khoa Xây Dựng – nơi cô từng học suốt bốn năm đại học. Giờ đây, cô quay lại với tư cách là kiến trúc sư đại diện công ty thiết kế, chịu trách nhiệm dự án cải tạo khuôn viên trường.

Một vòng tuần hoàn thật kỳ lạ: khi người ta tưởng rằng đã rời xa, thì số phận lại kéo họ trở lại, đối diện với chính ký ức của mình.

Cô điều chỉnh lại túi xách, lấy từ trong ra một tập hồ sơ dày, rồi bước vào bên trong. Hành lang tòa nhà vẫn thoảng mùi sơn cũ và tiếng giày va nhẹ trên nền gạch. Mỗi bước chân đi qua, cô lại thấy thấp thoáng hình ảnh của mình năm mười tám tuổi – tóc buộc cao, ôm theo tập bản vẽ, chạy vụt qua hành lang trong tiếng cười bạn bè.

“Thời gian đúng là biết cách làm phai màu mọi thứ, nhưng lại chẳng thể xóa đi ký ức.”

Cô thầm nghĩ, khẽ cười một mình.

Tầng hai là nơi đặt văn phòng khoa. Cô gõ nhẹ cửa phòng, giọng thư ký vang lên:

– Mời vào.

Bên trong, vài người đang ngồi họp. Cô khẽ cúi đầu chào, giới thiệu ngắn gọn. Thư ký nhanh nhẹn nói:

– Kỹ sư phụ trách dự án phía nhà trường chưa đến, cô có thể chờ một chút.

– Vâng, không sao ạ. Tôi đợi được. – Cô nhẹ giọng đáp, tìm chỗ ngồi gần cửa sổ.

Bên ngoài, ánh nắng đổ xuống sân trường. Cô nhìn qua tấm kính, thấy đám sinh viên đang cười nói, chạy xe qua hàng cây phượng đỏ. Mười năm rồi, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có cô đã không còn là cô gái trẻ trung năm ấy nữa.

Tiếng giày vang lên từ hành lang. Cô hơi ngẩng đầu, định không để tâm, nhưng khi cánh cửa mở ra, người bước vào khiến tim cô bất giác chậm một nhịp.

Người đàn ông ấy cao, dáng đi vững vàng, áo sơ mi trắng gọn gàng, tay cầm tập tài liệu. Anh khẽ gật đầu với mọi người, giọng nói trầm ấm:

– Xin lỗi, tôi đến trễ. Giao thông sáng nay hơi đông.

Giọng nói ấy… quen đến lạ.

Lâm Vy khựng lại. Cô tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi ánh mắt anh lướt qua dãy ghế, dừng lại đúng chỗ cô ngồi – đôi mắt đen sâu ấy khiến hơi thở cô như dừng lại giữa không trung.

Phạm Minh Kha.

Không thể nhầm được. Dù đã nhiều năm, dù mái tóc anh có thêm vài sợi bạc nơi thái dương, thì ánh mắt ấy, dáng đứng ấy… vẫn là người khiến cô từng thổn thức suốt những năm đại học.

Thế giới quả thật tròn đến đáng sợ.

– Đây là thầy Phạm Minh Kha, giảng viên Khoa Xây Dựng, người sẽ đại diện trường phối hợp cùng công ty cô trong dự án này. – Thư ký giới thiệu. – Còn đây là kiến trúc sư Trần Lâm Vy, bên đối tác thiết kế.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Chỉ trong khoảnh khắc, cả thế giới như lặng đi. Những tiếng ve ngoài kia bỗng mờ dần, chỉ còn lại nhịp tim của cô đang đập nhanh một cách mất kiểm soát.

Anh hơi khựng lại, đôi mắt thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh. Anh khẽ gật đầu:

– Rất vui được hợp tác.

– Vâng… tôi cũng vậy. – Cô cố gắng mỉm cười, nhưng bàn tay cầm bút run lên khẽ khàng.

Những người khác bắt đầu thảo luận, còn cô ngồi im lặng ghi chép, cố tránh ánh nhìn của anh. Thỉnh thoảng, giọng nói trầm ấm ấy vang lên, khiến cô như bị kéo về mười năm trước – về những buổi chiều muộn, anh đứng bên khung cửa sổ giảng đường, ánh nắng hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng ấy.

“Lâm Vy, mày bình tĩnh đi…” – cô tự nhủ, siết chặt cây bút.

Cuộc họp kết thúc, mọi người tản ra. Anh vẫn ở lại, thu xếp tài liệu. Khi cô định rời đi, anh bất ngờ gọi:

– Cô Vy.

Cô quay lại, hơi giật mình.

– Dạ?

Anh bước đến, nụ cười nhẹ:

– Lâu rồi mới thấy người của công ty thiết kế có mặt đúng giờ đến vậy. Tôi… không ngờ lại là cô.

– Anh biết tôi à? – Cô hỏi, giọng nhỏ đến mức chính mình cũng nghe không rõ.

Anh nhìn cô vài giây, ánh mắt dường như muốn xuyên qua lớp thời gian. Rồi anh nói chậm rãi:

– Tôi từng dạy lớp cô năm cuối, nhớ mang máng thôi.

Cô gật đầu, nụ cười gượng gạo. Tất nhiên anh nhớ. Năm ấy, anh là trợ giảng của bộ môn kết cấu – cô từng ngồi bàn cuối, luôn cúi đầu tránh ánh nhìn của anh. Còn anh, khi đó đã có người yêu, một cô gái xinh đẹp học khoa Kiến trúc nội thất.

Mọi ký ức tràn về, rõ ràng đến nhói lòng.

Anh nhìn cô thêm chút nữa, rồi nói:

– Hôm nay bận, để ngày mai tôi dẫn cô đi khảo sát khu A nhé. Khu đó nhiều thay đổi lắm, chắc cô sẽ muốn xem lại.

– Vâng, cảm ơn anh.

– Vậy mai tám giờ, gặp ở cổng trường.

– Tôi nhớ rồi.

Cô cúi chào rồi rời khỏi phòng, đi thật nhanh xuống cầu thang. Bên ngoài, gió hạ thổi mạnh làm mái tóc bay tán loạn. Cô dừng lại dưới tán phượng, ngẩng nhìn bầu trời rực rỡ sắc đỏ.

Có những cuộc gặp gỡ, tưởng đã vĩnh viễn bị chôn vùi trong ký ức, vậy mà chỉ cần một ánh mắt thôi, mọi thứ lại hiện về như chưa từng rời đi.

Cô khẽ thở dài, rồi bật cười.

“Mùa hạ năm ấy quay lại rồi, phải không?”

Buổi sáng hôm sau, nắng lên sớm.

Không khí đầu hạ mang theo mùi ẩm của sương và hương lá non, thoảng qua khung cửa sổ căn hộ nhỏ nơi Lâm Vy thuê tạm. Cô đứng trước gương, chỉnh lại tóc. Vẫn là dáng vẻ chỉn chu – sơ mi trắng, quần tây xám, giày thấp gót. Cô không cố gắng trang điểm quá nhiều, chỉ thoa chút son môi nhẹ, đủ để che đi vẻ nhợt nhạt của đôi môi vì mất ngủ.

Cả đêm qua cô không ngủ được.

Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh đôi mắt anh lại hiện lên, rõ đến mức tưởng chừng như đang ở ngay bên cạnh.

“Thật lạ,” cô nghĩ, “đã mười năm rồi, sao vẫn còn nhớ rõ như thế.”

Bảy giờ bốn mươi phút, cô có mặt trước cổng trường. Tiếng xe cộ tấp nập, sinh viên ra vào liên tục. Cô đứng nép vào gốc cây phượng, nhìn dòng người đi qua. Không khí trường đại học lúc nào cũng có gì đó tươi trẻ, ồn ào mà dễ khiến người khác thấy ấm lòng.

Một giọng nói trầm vang lên sau lưng:

– Đến sớm vậy à?

Cô quay lại. Minh Kha đang bước đến, tay cầm tập hồ sơ, áo sơ mi xanh nhạt, viền cổ hơi mở, trông trẻ hơn hôm qua. Anh mỉm cười nhẹ – nụ cười điềm tĩnh của người đã quen với việc giấu cảm xúc.

– Tôi quen dậy sớm. – Cô đáp, cố giữ giọng bình thường.

– Tốt, vì khu A khá rộng, đi sớm cho mát.

Họ cùng bước qua cổng, men theo con đường lát đá dẫn đến dãy nhà cũ. Mỗi bước chân như dẫm lên những mảnh ký ức. Dưới tán cây phượng, vài sinh viên đang chụp ảnh kỷ yếu, áo dài trắng, nụ cười rạng rỡ. Tiếng nói cười lan ra, khiến lòng cô dâng lên cảm giác lẫn lộn – vừa hoài niệm, vừa xót xa.

Minh Kha chỉ tay về phía tòa nhà cũ:

– Khu này trước là giảng đường D. Giờ trường muốn cải tạo thành thư viện sinh viên, kết hợp khu tự học.

Cô gật đầu, mở bản vẽ trên máy tính bảng:

– Tôi xem qua bản sơ đồ cũ rồi. Tường móng vẫn còn chắc, chỉ cần xử lý lại hệ thống thông gió và chống ẩm.

Anh nhìn cô, gật gù:

– Cô vẫn như trước – tỉ mỉ và thực tế.

– Anh nói sao?

– Không có gì, chỉ là… nhớ ngày xưa, cô cũng từng làm đồ án về cải tạo khu giảng đường. Tôi có xem qua.

Cô thoáng khựng lại. Hóa ra anh vẫn nhớ. Đồ án ấy cô làm suốt hai tháng, đêm nào cũng thức đến gần sáng. Lúc ấy, chỉ mong anh – người trợ giảng trẻ trung, điềm tĩnh – sẽ nhìn thấy và khen một câu. Nhưng cuối cùng, anh chỉ gật đầu, mỉm cười nói “Tốt lắm”, rồi bước đi.

Cô cúi đầu, cười nhẹ:

– Tôi tưởng anh quên rồi chứ.

– Một số thứ, không dễ quên như cô nghĩ đâu. – Anh đáp, giọng trầm thấp.

Cô im lặng. Gió hạ thổi qua, làm tà áo cô khẽ lay.

Họ đi vòng quanh khu A, kiểm tra từng khu tường, dãy hành lang, cửa sổ gỗ cũ đã mục. Minh Kha đi trước, thỉnh thoảng quay lại hỏi ý cô, ánh mắt anh vẫn điềm đạm, nhưng trong ánh nhìn ấy có điều gì đó cô không thể gọi tên – như một nỗi luyến tiếc, như một ký ức chưa khép lại.

– Cô ra trường được bao lâu rồi nhỉ? – Anh hỏi khi họ dừng nghỉ dưới bóng cây.

– Mười năm.

– Nhanh thật. Lúc ấy cô mới hai mươi hai… giờ chắc đã…

– Ba mươi hai. – Cô nói nhanh, mỉm cười. – Thời gian đâu có chừa ai.

Anh bật cười, nụ cười hiền lành nhưng ánh mắt lại có chút buồn.

– Cô khác xưa thật, nhưng vẫn có gì đó rất… Lâm Vy.

Cô hơi nghiêng đầu:

– Anh vẫn thích nói nửa chừng như vậy.

– Có lẽ tôi sợ nói ra lại sai.

Câu nói của anh khiến cô sững lại. Trong khoảnh khắc, cả hai đều im lặng. Tiếng ve sầu râm ran vang lên, rơi giữa khoảng không im ắng như một bản nhạc cũ.

Cuối cùng, cô phá vỡ sự lặng im:

– Anh vẫn dạy ở đây à?

– Ừ, tôi chưa từng rời đi. Còn cô? Sao lại quay về?

– Vì dự án thôi. – Cô đáp ngắn gọn, nhưng ánh mắt lại trốn tránh.

Anh khẽ gật, không hỏi thêm.

Họ tiếp tục làm việc đến trưa. Khi mặt trời lên cao, anh mời cô ra căn tin trường ăn trưa. Mọi thứ ở đó gần như không đổi – bàn gỗ cũ, quạt trần cọt kẹt, mùi cơm canh quen thuộc. Ngồi xuống, cô nhìn quanh, cảm giác như đang xuyên ngược thời gian.

– Cô còn nhớ chỗ này không? – Anh hỏi, vừa múc canh vừa cười.

– Nhớ chứ. Hồi đó tôi với bạn thân toàn trốn tiết ra đây ăn mì gói.

– Cô vẫn còn liên lạc với cô bạn đó à?

– Có, nó sắp cưới.

– Vậy à. Còn cô?

Cô hơi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh. Câu hỏi tưởng như bình thường, nhưng lại khiến tim cô nhói lên.

– Tôi… chưa.

– Sao vậy? Người như cô chắc nhiều người theo đuổi lắm.

– Có chứ. Nhưng hình như tôi không biết yêu ai nữa. – Cô nói khẽ, rồi cười để xóa đi sự gượng gạo.

Anh im lặng rất lâu.

Cuối cùng, anh chỉ nói:

– Có những người, khi đã từng yêu quá sâu, sẽ rất khó để bắt đầu lại.

Câu nói ấy, không biết anh nói cho ai. Nhưng cô nghe, lại thấy nhói tận tim.

Bữa trưa kết thúc. Khi họ bước ra khỏi căn tin, bầu trời bất ngờ đổ cơn mưa nhẹ. Mưa đầu hạ – rơi nhanh, ướt lạnh và trong trẻo. Cả hai vội trú vào mái hiên bên cạnh thư viện cũ.

Mưa trắng xóa, gió thổi làm tóc cô bay rối. Anh đứng bên, hơi nghiêng người che cho cô khỏi nước mưa. Khoảng cách giữa họ gần đến mức cô có thể nghe thấy nhịp tim anh.

– Hồi đó, anh cũng đứng ở đây, nhớ không? – Cô bất giác nói. – Năm cuối, có cơn mưa giống hệt như thế này.

Anh cười, giọng trầm ấm:

– Tôi nhớ. Lúc ấy cô ngồi khóc vì đồ án bị điểm thấp.

– Tôi tức anh chứ khóc gì.

– Tức tôi à?

– Anh chấm gắt quá. – Cô phồng má, ánh mắt vẫn còn chút nghịch ngợm.

Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi nói nhỏ:

– Tôi chỉ không muốn cô bỏ cuộc. Cô luôn có tiềm năng hơn những gì cô nghĩ.

Cô im lặng, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả.

Bao năm qua, cô vẫn nghĩ rằng, mối quan hệ của họ chỉ là cô đơn phương – một thứ tình cảm lặng lẽ, không tên. Nhưng bây giờ, ánh nhìn anh dành cho cô lại khiến cô lung lay.

– Anh có bao giờ… hối tiếc không? – Cô hỏi, giọng khẽ như gió.

Anh nhìn ra màn mưa, ánh mắt xa xăm:

– Có chứ. Nhưng tiếc cũng chẳng thay đổi được gì.

Mưa dần tạnh. Cả hai im lặng, nhìn những giọt nước còn đọng trên lá phượng rơi xuống mặt đất. Một cơn gió thổi qua, mang theo hương hoa nhè nhẹ.

Cô khẽ nói:

– Dự án này chắc sẽ kéo dài vài tháng. Tôi sẽ còn phải quay lại nhiều lần.

– Tốt. Lần sau, tôi sẽ dẫn cô đi khu giảng đường B. Ở đó vẫn còn vài dấu vết của lứa sinh viên năm cô ra trường.

– Dấu vết gì vậy?

Anh cười:

– Cô đến rồi sẽ biết.

Cô cũng bật cười theo, lòng bỗng nhẹ đi một chút.

Họ chia tay trước cổng trường. Khi Lâm Vy bước lên xe, cô ngoái lại nhìn qua cửa kính. Minh Kha vẫn đứng đó, dưới tán phượng đỏ, dáng anh cao gầy, tay đút túi quần, mắt nhìn xa xăm.

Bỗng nhiên, cô thấy mình muốn quay lại thêm một lần nữa, chỉ để hỏi anh một câu:

“Anh có từng thích tôi không?”

Nhưng cô không làm thế.

Cánh cửa xe khép lại, chặn ngang giữa quá khứ và hiện tại.

Trên bầu trời, nắng hạ lại đổ xuống vàng rực.

Mọi thứ tưởng như đã khép lại, nhưng đâu đó trong lòng cô, một cánh cửa ký ức vừa hé mở…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×