Ba ngày sau, Lâm Vy quay lại trường.
Trời nắng nhẹ, gió lùa qua hàng cây phượng, những cánh hoa đỏ rực bay tán loạn trong không trung như mưa lửa. Thành phố vào hạ lúc nào cũng có nét rực rỡ lạ lùng, vừa tươi đẹp vừa dễ khiến người ta chạnh lòng.
Cô bước xuống xe, hít sâu một hơi. Vẫn con đường ấy, vẫn mùi hoa phượng, chỉ có lòng người là đổi khác.
Minh Kha đã đợi sẵn ở cổng trường. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay cầm cuốn sổ nhỏ và bản đồ thiết kế cũ. Vừa thấy cô, anh khẽ mỉm cười.
– Cô đến đúng giờ lắm.
– Tôi không thích để người khác chờ. – Cô đáp, ánh mắt vô tình chạm vào nụ cười của anh.
Nụ cười ấy làm cô khựng lại một thoáng. Có gì đó thật quen thuộc, nhưng cũng thật xa xôi. Mười năm trước, anh từng cười như vậy với cô, vào ngày họ chia tay sau buổi bảo vệ đồ án tốt nghiệp. Lúc ấy, cô nghĩ mình đã quên được, nhưng hóa ra, nụ cười ấy chưa từng rời khỏi ký ức.
– Hôm nay chúng ta khảo sát khu giảng đường B. – Anh nói, giọng trầm nhẹ. – Khu này trước đây thuộc dãy cũ, đang xuống cấp, nên trường muốn giữ lại cấu trúc nhưng làm mới không gian bên trong.
– Tôi xem bản vẽ rồi, nhưng vẫn muốn đến tận nơi.
– Vậy thì đi thôi.
Họ cùng đi dọc theo lối nhỏ dẫn về phía sau khuôn viên. Con đường trải đá loang lổ ánh nắng, hai bên là hàng cây xà cừ già, thân cây phủ đầy rêu xanh. Bóng nắng xuyên qua kẽ lá, đổ xuống mặt đất loang loáng, như những mảnh ký ức rơi vỡ.
Khu giảng đường B hiện ra sau hàng cây, cũ kỹ và trầm mặc. Những bức tường loang lổ vết thời gian, khung cửa gỗ sơn bạc màu, nhưng vẫn giữ dáng vẻ uy nghiêm của một thời.
– Vẫn chưa thay đổi nhiều. – Cô nói khẽ.
– Ừ. Có lẽ vì chưa ai dám đụng vào ký ức. – Anh cười nhẹ. – Khu này là nơi nhiều thế hệ sinh viên gắn bó.
Cô đi chậm rãi, tay lướt qua tường, cảm giác lớp sơn sần sùi dưới đầu ngón tay. Trong đầu cô thoáng hiện hình ảnh những buổi chiều năm xưa – cô ngồi bàn cuối cùng của giảng đường này, nhìn anh bước lên bục giảng với tấm bản vẽ lớn, giọng nói trầm đều vang khắp căn phòng.
– Cô Vy. – Tiếng anh kéo cô về hiện tại. – Tôi có thứ muốn cho cô xem.
Anh dẫn cô đến phía hành lang sau, nơi ánh nắng xuyên qua cửa sổ gỗ tạo thành vệt sáng dài trên nền xi măng cũ. Anh cúi xuống, chỉ vào một góc tường gần hàng ghế cuối.
– Nhìn chỗ này đi.
Cô nheo mắt nhìn. Ở đó, có một dòng chữ khắc mờ, bị bụi và thời gian che phủ, nhưng vẫn có thể đọc được vài ký tự. Cô khẽ cúi xuống, dùng ngón tay phủi lớp bụi, và rồi – tim cô khẽ run lên.
“Năm ấy, có người đã giấu một điều chưa kịp nói.”
Cô lặng người. Dòng chữ ấy không xa lạ chút nào.
– Cái này… – Giọng cô khàn đi – Ai khắc vậy?
Minh Kha nhìn cô, ánh mắt anh sâu như chứa cả bầu trời mùa hạ.
– Tôi không chắc. Nhưng hồi đó, có người nói với tôi rằng, một sinh viên nữ lớp cô đã viết dòng này sau buổi bảo vệ đồ án cuối cùng.
Cô sững sờ, tim đập nhanh.
– Không thể nào…
Anh cười nhạt:
– Có thể chỉ là trùng hợp. Nhưng lạ thật, cô xem, bao nhiêu năm rồi mà dòng chữ vẫn còn.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào nét khắc mờ. Thời gian dường như quay ngược. Cô nhớ rõ buổi chiều hôm ấy – trời mưa lớn, lớp học trống trơn, cô ngồi lại một mình. Cô cầm con dao nhỏ, khắc vài chữ lên tường, vừa khắc vừa khóc. Khi đó, cô đã muốn nói với anh rằng cô thích anh, nhưng không dám. Thế nên, cô để lại dòng chữ ấy – như một lời thừa nhận âm thầm.
“Không ngờ, nó vẫn còn đây…” – cô thì thầm.
Anh đứng im lặng bên cạnh, không nói gì. Gió thổi qua, mang theo mùi ẩm của tường cũ và hương hoa phượng. Khoảng cách giữa họ chỉ còn một bước, gần đến mức hơi thở hòa vào nhau.
– Cô có bao giờ… tiếc không? – Anh hỏi khẽ.
– Tiếc gì?
– Tiếc những điều chưa nói.
Cô nhìn anh, ánh mắt chạm nhau trong khoảng không im ắng. Một thoáng, cô muốn nói “Có”, nhưng lại thôi.
– Mỗi người đều có lý do để im lặng. – Cô đáp.
Anh cười nhẹ, nhưng nụ cười không giấu nổi nỗi buồn.
– Có những im lặng khiến ta phải mang theo cả đời.
Cả hai đứng đó rất lâu, chỉ nghe tiếng gió và tiếng ve vọng từ xa. Thời gian như dừng lại.
Sau cùng, Lâm Vy cất tiếng:
– Chúng ta tiếp tục khảo sát đi, kẻo trễ.
– Ừ.
Họ đi vòng quanh tòa nhà, ghi chú, chụp ảnh. Nhưng trong đầu cô, những con chữ ấy vẫn quanh quẩn mãi, như khắc sâu thêm một lần nữa.
Trưa, họ ngồi nghỉ ở bậc thềm trước sân. Anh rót nước từ chai nhựa đưa cô.
– Cô vẫn uống nước lọc thôi à?
– Vẫn vậy. Anh nhớ rõ thật.
– Tôi không quên mấy chuyện nhỏ đâu.
– Còn chuyện lớn?
Anh cười, không đáp. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi rõ những vệt nắng vàng nơi tóc. Anh vẫn là anh của năm xưa, nhưng ánh mắt đã thêm phần chững chạc và trầm lắng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo vài cánh phượng rơi xuống giữa hai người. Cô nhìn những cánh hoa ấy, khẽ nói:
– Anh có bao giờ nghĩ, nếu năm ấy mọi chuyện khác đi, chúng ta sẽ ra sao không?
Anh lặng đi vài giây.
– Có chứ. Nhưng có lẽ lúc ấy tôi vẫn chưa đủ can đảm.
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt không giấu được sự ngạc nhiên.
– Can đảm?
– Ừ. Khi đó, tôi biết cô sắp ra trường, có lời mời đi làm ở thành phố khác. Tôi sợ nếu nói ra điều gì đó, sẽ chỉ khiến cả hai khó xử.
Cô cười buồn:
– Hóa ra không chỉ mình tôi hèn nhát.
– Không, cô đã dũng cảm hơn tôi rồi. – Anh nói khẽ. – Ít nhất, cô đã để lại một dấu vết.
Cô thoáng sững. Anh biết sao? Anh thật sự biết dòng chữ ấy là của cô ư?
Trước khi cô kịp hỏi, anh đã đứng dậy, nhìn về phía cuối sân.
– Đi thôi. Tôi muốn cho cô xem một chỗ nữa.
Chiều buông xuống nhẹ như tấm màn mỏng phủ lên những tòa nhà đang nhuộm nắng. Lâm Vy bước chậm dọc hành lang tầng hai của dãy nhà B – nơi từng là giảng đường của Khoa Truyền thông. Mùi nắng trộn với mùi giấy cũ khiến lòng cô dậy lên cảm giác vừa thân quen, vừa xa lạ.
Cánh cửa lớp 2B mở ra, bụi bay mờ trong ánh sáng. Bảng đen vẫn ở đó, phấn trắng lấm tấm. Cô sờ tay lên mép bàn, những vết khắc nguệch ngoạc của thời sinh viên vẫn chưa mất. Một góc bàn còn khắc dòng chữ nhỏ:
“Nếu có thể quay lại, anh sẽ không buông tay em. – M.K”
Lâm Vy khựng lại. Ba chữ ấy, cô chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết của ai. Ngày ấy, Minh Kha hay ngồi ở bàn cuối, mỗi khi cô buồn lại nghịch khắc gì đó trên bàn gỗ. Cô từng mắng anh “đồ phá hoại”, còn anh chỉ cười, bảo: “Anh không khắc linh tinh đâu, anh khắc những điều muốn giữ lại mãi.”
Giờ đây, những điều ấy vẫn còn – chỉ là người đã chẳng còn bên cạnh.
Phía sau có tiếng bước chân. Cô quay lại.
Là Minh Kha.
Anh đứng giữa khung cửa, ánh nắng chiều hắt lên gương mặt đã trưởng thành hơn nhiều – nghiêm nghị, chững chạc, nhưng vẫn ánh lên nét dịu dàng mà cô từng biết.
“Không ngờ cậu vẫn nhớ đường đến đây.” Giọng anh trầm, pha chút khàn khàn.
Cô đáp, khẽ cười: “Làm sao quên được? Ở đây từng là cả tuổi trẻ của chúng ta.”
Minh Kha tiến gần hơn, dừng lại cách cô vài bước.
“Cả tuổi trẻ... và cả những điều chúng ta chưa kịp nói hết.”
Câu nói khiến Lâm Vy sững lại. Không khí như đặc quánh. Cô cố tránh ánh mắt anh, nhưng lại chẳng thể rời.
Anh chậm rãi hỏi:
“Vy... nếu năm đó anh không chọn đi, cậu có tha thứ cho anh không?”
Trái tim cô co thắt. Ký ức cũ ùa về – buổi chiều mưa năm ấy, Minh Kha cầm tờ giấy trúng tuyển học bổng du học, còn cô đứng trong mưa, hỏi anh một câu đơn giản:
“Vậy còn tớ thì sao?”
Nhưng anh im lặng.
Sự im lặng ấy, suốt bao năm, là vết cứa sâu nhất trong lòng cô.
“Chuyện cũ rồi,” cô nói khẽ, cố giữ giọng bình thường. “Cậu không cần nhắc lại.”
“Anh chỉ muốn nói rõ... Anh không rời đi vì muốn bỏ lại cậu. Anh rời đi vì lúc đó anh nghĩ – nếu mình thành công hơn, có thể quay lại bên cậu một cách xứng đáng.”
Lâm Vy mỉm cười, nụ cười nhẹ như gió thoảng: “Vấn đề là, không ai đứng mãi ở một chỗ để chờ người khác quay lại.”
Câu nói đó khiến Minh Kha im bặt.
Cả hai đứng lặng rất lâu. Tiếng ve ngoài sân như vọng từ ký ức xa xăm. Cô khẽ quay đi, nhìn qua khung cửa sổ, ánh chiều lấp lánh trên mái ngói cũ.
Anh chậm rãi nói, giọng gần như nghẹn lại:
“Anh vẫn chưa quên cậu.”
Lâm Vy không quay lại, chỉ đáp:
“Nhưng em đã học cách quên.”
Tối hôm đó, nhóm bạn cũ rủ nhau ra quán “Hoa Giấy” – quán cà phê nằm ngay trước cổng trường, nơi họ từng tụ tập sau mỗi buổi học. Mọi thứ dường như chẳng đổi: bàn gỗ cũ, đèn vàng, tường dán đầy ảnh lưu niệm của sinh viên khóa trước.
Cả nhóm cười nói rôm rả, chỉ riêng Minh Kha và Lâm Vy thi thoảng mới nhìn nhau – ánh nhìn thoáng qua, lặng lẽ, chứa nhiều điều chưa thể gọi tên.
Đến khi mọi người về gần hết, chỉ còn hai người ngồi lại. Cốc cà phê của Minh Kha đã nguội, nhưng anh vẫn xoay nhẹ trong tay.
“Em định ở lại thành phố này lâu không?” – anh hỏi.
“Chưa biết. Có thể vài tháng. Em được mời tham gia một dự án hợp tác với khoa báo chí ở đây.”
“Anh cũng ở đây mà.” Anh nhìn cô, ánh mắt kiên định. “Anh về nước hai năm rồi, đang giảng dạy ở khoa Truyền thông.”
“Ồ.” Cô chỉ khẽ đáp. Tim cô khẽ đập nhanh, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên.
Minh Kha bật cười, nửa thật nửa đùa: “Có vẻ định mệnh không cho chúng ta dứt khỏi nhau.”
“Hay là chúng ta chẳng bao giờ dứt được vì chưa thật sự buông tay,” cô nói, giọng nhẹ mà lạnh.
Anh không đáp, chỉ lặng nhìn cô rất lâu. Cuối cùng, anh nói nhỏ:
“Cho anh cơ hội, Vy. Một lần thôi. Anh muốn làm lại từ đầu.”
Cô ngẩng lên, ánh mắt đen sâu, phản chiếu ánh đèn quán vàng ấm.
“Anh nghĩ tình cảm là thứ có thể ‘làm lại’ sao? Giống như bài tập, sai thì sửa?”
“Không. Nhưng anh nghĩ, nếu còn yêu, thì chưa bao giờ là muộn.”
Đêm ấy, khi về đến khách sạn, Lâm Vy ngồi thật lâu bên cửa sổ. Thành phố vẫn sáng, dòng xe lấp loáng ánh đèn. Trong đầu cô vang lên những câu nói của anh, xen giữa là âm thanh ve rền rĩ của buổi chiều xưa.
Cô nhớ lúc họ cùng nhau chạy dưới sân trường mưa, nhớ giọng anh khi hát nghêu ngao bài “Ngày mai em đi”. Nhớ cả buổi chia tay cuối cùng – khi cô quay lưng, nước mắt ướt vai, còn anh đứng bất động giữa cơn mưa.
Bao năm rồi, ký ức ấy chưa từng phai.
Nhưng người ta không thể sống mãi trong quá khứ, dù nó đẹp đến mấy.
Cô khẽ thở dài, nhắm mắt, để mặc nước mắt chảy xuống nơi khóe mi.
Sáng hôm sau, khi cô đến khoa để gặp giáo sư phụ trách dự án, cánh cửa phòng họp vừa mở thì cô khựng lại.
Minh Kha đang ở đó.
Anh mặc sơ mi trắng, cà vạt xám, dáng vẻ tự tin và chuyên nghiệp – hoàn toàn khác chàng trai năm nào.
Giáo sư mỉm cười:
“À, Vy đến rồi à? Giới thiệu với em, đây là thầy Minh Kha – đồng phụ trách dự án truyền thông này.”
Không khí trong phòng dường như chững lại. Cả hai nhìn nhau, trong mắt đều thoáng qua ngạc nhiên lẫn ngổn ngang cảm xúc.
Giáo sư nói tiếp:
“Các em sẽ phải làm việc với nhau thường xuyên trong ba tháng tới. Hy vọng phối hợp tốt.”
Lâm Vy mỉm cười gượng, khẽ gật đầu.
“Vâng... em sẽ cố gắng.”
Minh Kha cũng gật nhẹ, nhưng trong ánh mắt anh, có thứ gì đó rực lên – như quyết tâm, như niềm tin, như mong muốn bù đắp.
Chiều hôm ấy, khi họ cùng xem lại bản đề án đầu tiên, bầu không khí im lặng kéo dài. Mỗi lần tay anh vô tình chạm vào tay cô, cả hai đều như bị điện giật nhẹ.
“Vy...” Anh ngập ngừng, giọng nhỏ.
“Ừ?”
“Nếu em thấy anh làm phiền, anh có thể giữ khoảng cách. Nhưng... anh chỉ muốn được nhìn thấy em mỗi ngày, được cùng làm việc, vậy thôi.”
Cô không đáp. Một lát sau, cô nói chậm:
“Anh biết không, đôi khi khoảng cách không nằm ở việc có gặp hay không, mà ở chỗ – lòng mình còn mở hay đã khép.”
Minh Kha nhìn cô rất lâu.
“Anh chỉ mong một ngày, em sẽ lại mở lòng.”
Cô cười nhẹ, quay về màn hình máy tính, giọng nhỏ đến mức chỉ mình nghe thấy:
“Đôi khi, có những cánh cửa khép lại không phải vì hết yêu, mà vì đã quá đau.”
Tối đó, khi rời khỏi tòa nhà, trời đổ mưa. Lâm Vy đứng dưới mái hiên, nhìn màn nước rơi trắng xóa. Một bàn tay chìa ra bên cạnh – Minh Kha, với chiếc ô xanh navy.
“Đi thôi. Mưa to lắm.”
Cô ngập ngừng giây lát, rồi bước vào dưới chiếc ô ấy.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, nhưng lòng cô lại thấy xa xôi đến lạ.
Mưa vẫn rơi, ướt cả con đường dài.
Và đâu đó trong tiếng mưa, ký ức lại khẽ gọi tên – “năm ấy...”