Sáng sớm, văn phòng tràn ngập ánh sáng vàng nhạt. Lâm Vy bước vào, tay cầm tập hồ sơ dày cộp, đầu óc vẫn còn vang vọng câu nói tối hôm qua của Minh Kha: “Anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội này nữa.”
Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng không khí xung quanh dường như căng hơn. Trí Dũng đã có mặt, chuẩn bị bàn trưng bày cho hội chợ, ánh mắt anh thoáng nhìn cô đầy quan tâm.
“Vy, hôm nay anh muốn thử thêm một vài hiệu ứng ánh sáng mới. Em có đồng ý không?” – Anh hỏi, giọng dịu dàng.
“Ừm, được. Anh thử đi.” – Cô đáp, trong lòng vừa háo hức vừa căng thẳng.
Không lâu sau, Minh Kha bước vào phòng, tay cầm tách cà phê đen – loại cô thích. Anh dừng lại, nhìn hai người, ánh mắt vừa ấm áp, vừa quyết đoán:
“Em cần giúp gì không? Anh có thể hỗ trợ.”
Trí Dũng khẽ nhếch môi, ánh mắt lấp lánh tò mò: “Anh ấy cũng đến sao?”
Lâm Vy khẽ thở dài, cảm giác rối loạn trong tim.
Buổi trưa, nhóm dự án họp lại, Minh Kha ngồi cạnh cô, Trí Dũng đối diện. Không khí căng thẳng, nhưng vẫn lịch sự.
“Chúng ta cần phân công lại nhiệm vụ. Vy, em và Dũng chịu trách nhiệm phần demo ánh sáng. Tôi sẽ kiểm tra các chi tiết còn lại.” – Minh Kha nói, giọng trầm và chắc nịch.
Trí Dũng khẽ nghiêng người, nhìn Lâm Vy: “Em ổn chứ? Đừng quá lo về anh ta.”
Cô mỉm cười yếu ớt, nhưng lòng vẫn rối bời. Minh Kha lúc này chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt không rời cô.
Trong lòng cô, hình ảnh hai người đàn ông ấy – một người là quá khứ, một người là hiện tại – khiến trái tim cô dao động liên tục.
Chiều, cả nhóm di chuyển đến trung tâm triển lãm. Không gian rộng lớn, ánh sáng lung linh, những gian hàng màu sắc nổi bật. Trí Dũng và Lâm Vy cùng phối hợp lắp đặt, Minh Kha đứng bên cạnh chỉnh sửa bối cảnh.
Một sự cố bất ngờ xảy ra: một giá đỡ ánh sáng bất ngờ rung lắc. Lâm Vy hoảng sợ, Trí Dũng lao tới giữ.
“Anh ổn không?” – cô hỏi, giọng run.
“Anh ổn, chỉ là hơi bất ngờ thôi.”
Nhưng Minh Kha cũng lập tức lao tới, nắm lấy tay Trí Dũng, giọng nghiêm nghị:
“Cẩn thận! Đừng để ai bị thương.”
Khoảnh khắc cả ba đứng gần nhau, không gian dường như nặng trĩu. Lâm Vy cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn bình thường. Một bên là sự bảo vệ nồng ấm của Minh Kha, một bên là sự quan tâm dịu dàng của Trí Dũng.
Cô biết, trái tim mình đang bị giằng xé.
Buổi tối, sau khi trở về nhà, Lâm Vy ngồi một mình bên bàn làm việc. Mưa nhẹ rơi ngoài cửa sổ, ánh đèn vàng phản chiếu lên mặt cô. Cô mở điện thoại, nhìn lại tin nhắn từ cả hai:
Trí Dũng: “Em hôm nay có ổn không? Nếu mệt, hãy gọi cho anh, anh sẽ đến ngay.”
Minh Kha: “Anh biết em còn bận rộn. Nhưng anh muốn em hiểu rằng, dù ai đến sau, anh vẫn sẽ chiến đấu vì em.”
Cô lặng im. Nước mắt lặng lẽ rơi. Hai người đàn ông, hai kiểu yêu thương, khiến cô vừa cảm động vừa đau lòng.
Ngày hôm sau, Minh Kha quyết định một lần nữa tấn công trực diện. Anh gọi Lâm Vy đi dạo sau giờ làm việc, chỉ riêng hai người.
Trên con đường vắng, dưới ánh đèn vàng, Minh Kha nắm tay cô, giọng trầm ấm:
“Vy, em có biết anh đã chuẩn bị bao lâu để có thể nói chuyện này với em không?”
Cô lặng im, tim đập rộn ràng.
Anh tiếp tục:
“Anh biết em đang dao động giữa anh và Dũng. Nhưng em cần hiểu, người từng hiểu em sâu sắc nhất vẫn là anh. Anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội này nữa.”
Cô siết tay lại, mắt lấp lánh:
“Minh Kha… anh… anh đang khiến em rối quá.”
Anh cười nhẹ, gần như thì thầm:
“Anh biết. Vì yêu là như vậy – làm tim em rối, để em nhận ra ai là người không thể quên.”
Buổi tối hôm đó, Lâm Vy mệt mỏi, ngồi bên cửa sổ nhìn mưa rơi. Cô nhớ đến Trí Dũng – người dịu dàng, quan tâm; Minh Kha – người nồng nàn, quyết đoán. Cả hai đều khiến cô rung động theo cách riêng.
Cô biết, trước mắt là một cuộc chiến âm thầm – trái tim cô sẽ phải lựa chọn, nhưng lựa chọn ấy không dễ dàng chút nào.
Trong khoảnh khắc lặng yên, cô nhận ra rằng tình yêu không phải lúc nào cũng đơn giản. Nó là sự rung động, sự bảo vệ, và đôi khi là sự đau khổ khi phải lựa chọn giữa quá khứ và hiện tại.
Và trong lòng cô, hình ảnh Minh Kha và Trí Dũng vẫn hiện rõ, như hai ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến cô vừa sợ hãi, vừa khao khát.