hạnh phúc nơi anh bên em

Chương 6: Cuộc chiến âm thầm của những trái tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở văn phòng, ánh nắng len qua khung cửa sổ, rọi lên bàn làm việc của Lâm Vy. Cô đang chăm chú chỉnh sửa bản thuyết trình cho hội chợ thiết kế sắp tới, tay cầm bút, mắt dán vào màn hình máy tính.

Bỗng tiếng bước chân vang lên. Không phải bước chân quen thuộc của Trí Dũng, mà là giọng trầm ấm của Minh Kha:

“Vy, em đã ăn sáng chưa?”

Cô giật mình, quay lại, nhìn anh.

“À… chưa. Tôi bận chuẩn bị bản thuyết trình.”

“Vậy để anh đưa em đi ăn.” – Anh cười, mắt sáng rực quyết tâm.

Lâm Vy do dự, nhưng rồi cũng gật đầu. Cô biết, từ khi Minh Kha quay về, anh không còn như xưa – không chỉ là người cô từng yêu, mà còn là một người đàn ông trưởng thành, quyết đoán và biết cách khiến trái tim cô rung động trở lại.

Trên đường đi, Minh Kha đi bên cạnh, bước chậm để cô kịp theo. Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng từng lời đều khiến cô cảm thấy ấm áp:

“Vy, em có biết, ngày anh đi du học, điều khiến anh buồn nhất không phải rời xa em, mà là để em phải tự mình đối diện với tất cả?”

Cô lặng im, lòng chùng xuống. Ký ức ngày ấy lại ùa về – buổi chia tay trong mưa, nước mắt cô rơi trên vai anh, còn anh đứng bất động, cố kìm nén nỗi đau.

“Anh không biết mình đã làm gì để em thấy tổn thương.” – Minh Kha thở dài, giọng trầm như nhấn mạnh nỗi day dứt.

Cô quay mặt đi, giọng nhỏ:

“Đừng nói nữa… chuyện đó đã qua lâu rồi.”

Anh bước lại gần, đưa tay nâng cằm cô, ánh mắt kiên định:

“Anh biết. Nhưng ngày hôm nay, anh muốn chứng minh rằng anh không bỏ cuộc. Anh vẫn ở đây, để được yêu em lại, một lần nữa.”

Tim Lâm Vy run lên, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô biết, nếu tiếp tục để cảm xúc trôi theo lời anh, cô sẽ dao động.

Trong khi đó, Trí Dũng đang ngồi ở quán cà phê gần văn phòng, chuẩn bị tài liệu. Anh nhận được tin nhắn từ Lâm Vy:

“Anh có bận không? Hôm nay em cần trao đổi thêm về phần thuyết trình.”

Trí Dũng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

“Không bận đâu. Anh luôn sẵn sàng vì em.”

Khi Lâm Vy đến, anh đứng lên, nở nụ cười rạng rỡ:

“Em đến rồi. Anh đã chuẩn bị sẵn các slide demo.”

Cô nhìn anh, thấy sự chân thành hiện rõ trong ánh mắt. Một người luôn ở cạnh, lặng lẽ quan tâm và sẵn sàng hỗ trợ cô trong mọi việc. Trái tim cô nhói lên – một cảm giác ấm áp, nhưng cũng khiến cô bối rối vì nghĩ đến Minh Kha.

Chiều hôm đó, nhóm dự án được phân công ra ngoài quay một số cảnh minh họa cho hội chợ. Cả Lâm Vy, Trí Dũng và Minh Kha đều có mặt. Trí Dũng mang theo máy quay và ánh sáng, còn Minh Kha đảm nhiệm phần đạo diễn và chỉnh sửa bối cảnh.

Không khí ban đầu khá căng thẳng. Minh Kha không nói nhiều, chỉ đứng ở góc quan sát từng cử chỉ của Lâm Vy. Anh thấy cô chăm chú chỉ đạo Trí Dũng, nụ cười hiền dịu nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại vô thức hướng về anh.

Trí Dũng nhận ra điều này, nhưng chỉ mỉm cười, không tỏ vẻ ghen. Anh biết, để chiếm trọn trái tim cô, anh cần kiên nhẫn, nhẹ nhàng và không vội vàng.

Trong lúc quay, một tình huống xảy ra – giá đỡ ánh sáng bất ngờ lung lay, suýt rơi. Lâm Vy sợ hãi, Trí Dũng vội chạy tới giữ.

“Anh ổn chứ?” – cô hỏi, giọng lo lắng.

“Anh ổn. Chỉ là hơi bất ngờ thôi.”

Nhưng Minh Kha lúc đó đã lao tới, nắm lấy tay Trí Dũng, giọng trầm:

“Cẩn thận! Đừng để ai bị thương.”

Khoảnh khắc cả ba đứng gần nhau, tim Lâm Vy loạn nhịp. Cô nhìn Minh Kha, thấy ánh mắt kiên quyết, tràn đầy bảo vệ và muốn chiếm lại cô. Rồi quay sang Trí Dũng, thấy ánh mắt dịu dàng và ấm áp, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ cô.

Cô nuốt khô nước mắt, lòng rối như mớ bòng bong.

Buổi tối, khi trở về nhà, Lâm Vy nhận được tin nhắn từ Minh Kha:

“Anh biết hôm nay em đã mệt mỏi. Hãy để anh ở bên, cho em cảm giác an toàn.”

Ngay lập tức, Trí Dũng cũng nhắn:

“Anh biết hôm nay khó khăn. Anh ở đây, bất cứ lúc nào em cần.”

Cô nhìn hai tin nhắn, tim như bị kéo giằng. Cả hai đều quan tâm cô – một người là quá khứ cô từng yêu, một người là hiện tại sẵn sàng dành trọn trái tim.

Cô biết, trái tim mình đang đứng trước một lựa chọn vô cùng khó khăn. Nhưng trong thâm tâm, cô cũng nhận ra một điều: cô chưa bao giờ quên Minh Kha, nhưng Trí Dũng khiến cô thấy bình yên, được yêu thương theo cách khác – không áp lực, không trách móc.

Ngày hôm sau, Minh Kha quyết định tiếp cận trực tiếp. Anh mời Lâm Vy đi dạo sau giờ làm việc, chỉ riêng hai người. Cô ngạc nhiên, nhưng cũng đồng ý.

Trên con đường vắng dưới ánh đèn vàng, anh nắm tay cô:

“Vy, em có biết anh đã chuẩn bị bao lâu để có thể nói chuyện này với em không?”

Cô lặng im. Tim cô loạn nhịp, lòng vừa nóng vừa lạnh.

Anh nói tiếp, giọng trầm ấm:

“Anh biết em đang dao động giữa anh và Dũng. Nhưng anh muốn em hiểu rằng, dù ai đến sau, người từng hiểu em sâu sắc nhất vẫn là anh. Anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội này nữa.”

Cô siết tay lại, mắt lấp lánh:

“Minh Kha… anh… anh đang khiến em rối quá.”

Anh cười nhẹ, gần như thì thầm:

“Anh biết. Vì yêu là như vậy – làm tim em rối, để em nhận ra ai là người không thể quên.”

Đêm đó, Lâm Vy ngồi một mình bên cửa sổ. Mưa rơi ngoài kia, ánh đèn phản chiếu lên mặt cô. Cô nghĩ về Trí Dũng – người dịu dàng, quan tâm; Minh Kha – người nồng nàn, quyết đoán. Cả hai đều khiến cô rung động theo cách riêng.

Cô biết, trước mắt là một cuộc chiến âm thầm – trái tim cô sẽ phải lựa chọn, nhưng lựa chọn ấy không dễ dàng chút nào.

Và trong lòng cô, hình ảnh Minh Kha và Trí Dũng vẫn hiện rõ, như hai ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến cô vừa sợ hãi, vừa khao khát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×