hành trình khơi mở một cái tôi khác

Chương 7:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tiệc tối hôm sau diễn ra tại một quán bar cocktail rooftop tinh tế. Khung cảnh thành phố lung linh, huyền ảo dưới chân họ, nhưng An Nhiên lại cảm thấy ngột ngạt và căng thẳng. Cô đến muộn hơn Khải Phong theo sắp xếp, ăn mặc giản dị hơn lần trước—một chiếc đầm đen đơn giản, cô muốn làm một người quan sát ẩn mình.

Và cô đã thấy họ.

Khải Phong đang đứng ở trung tâm phòng, phong thái vẫn mạnh mẽ và cuốn hút như thường lệ. Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ. Cô ấy tên là Lam Phương—một nhà thiết kế nội thất nổi tiếng, xinh đẹp rạng rỡ với mái tóc bob cá tính, nụ cười thông minh, và một chiếc váy đỏ nổi bật.

Sự tương tác giữa họ không hề giả tạo. Lam Phương dựa vào Khải Phong một cách tự nhiên khi nói chuyện, bàn tay cô ấy thỉnh thoảng chạm nhẹ vào cánh tay anh ta. Họ trao đổi ánh mắt, những câu nói đùa riêng tư, và tiếng cười hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo, toát lên sự ăn ý sâu sắc của những người đã quen biết và thân thiết từ lâu.

An Nhiên đứng cách xa, tay cầm ly cocktail, cảm nhận một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, không phải vì nhiệt độ bên ngoài, mà vì nội tâm cô đang đóng băng.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Khải Phong thân mật với một người phụ nữ khác. Nụ cười anh ta dành cho Lam Phương là nụ cười thoải mái, không mang tính thách thức hay kiểm soát như khi anh ta nhìn cô. Lam Phương rõ ràng là một người phụ nữ thuộc về thế giới của Khải Phong, không phải là một "Dự án Nghiên cứu" tạm thời.

Cảm giác đầu tiên dâng lên trong Nhiên không phải là đau khổ, mà là một sự giận dữ nguyên thủy và xấu hổ.

Tại sao không phải là mình? Giọng nói nhỏ bé và độc quyền vang lên trong đầu cô.

Cô đã trao cho Khải Phong quyền kiểm soát, đã chấp nhận nụ hôn của anh ta, đã là "Nàng Thơ" của anh ta. Giờ đây, thấy Lam Phương nghiêng đầu cười nói với anh, Nhiên cảm thấy vị đắng chát của sự phản bội – dù cô biết rõ đây chỉ là một vở kịch do chính họ sắp đặt.

Cô bắt đầu phân tích cảm xúc của mình bằng ngòi bút vô hình của một nhà văn:

Sự Ghen Tỵ Thể Xác: Cô muốn đưa tay ra, gỡ bàn tay Lam Phương khỏi cánh tay Khải Phong. Cô muốn là người duy nhất được đứng gần anh ta, ngửi thấy mùi hương của anh ta, chạm vào sự mạnh mẽ của anh ta. Đó là khao khát độc quyền thân mật.

Sự Ghen Tỵ Trí Tuệ: Lam Phương và Khải Phong đang nói về một dự án kiến trúc phức tạp. Họ hiểu nhau qua những thuật ngữ chuyên môn, và Nhiên cảm thấy mình bị loại trừ khỏi cuộc hội thoại đó. Cô ghen tỵ với sự ăn ý về trí tuệ giữa họ.

Sự Ghen Tỵ Về Vị Trí: Trong tâm trí của Nhiên, cô là người đặc biệt của Khải Phong. Nhưng tối nay, vị trí đặc biệt đó thuộc về Lam Phương. Nhiên ghen tỵ với vị trí không thể thay thế của cô ấy.

An Nhiên siết chặt ly rượu, cô cố gắng điều chỉnh hơi thở. Cô đang sống những dòng chữ sẽ viết. Cô đang cảm nhận nỗi đau của sự ghen tuông, không phải là thứ cô đọc trong sách, mà là một nhu cầu sở hữu mãnh liệt đến mức muốn tàn phá mọi thứ.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt Khải Phong lướt qua đám đông và dừng lại ở cô. Anh ta nhìn thẳng vào Nhiên, ánh mắt sắc bén và đầy ý vị. Anh ta đã nhìn thấy sự khó chịu, sự giận dữ bị kìm nén trong mắt cô.

Anh ta nhếch mép cười, một nụ cười khuyến khích sự ghen tuông của cô.

Sau đó, Khải Phong làm một cử chỉ nhỏ nhưng tàn nhẫn: anh ta cúi xuống, nói nhỏ vào tai Lam Phương, khiến cô ấy bật cười khúc khích, rồi đặt tay lên eo cô ấy và nhẹ nhàng dẫn cô ấy đi khỏi tầm mắt Nhiên.

Họ đã biến mất. Cảm giác bị bỏ rơi, bị phủ nhận ập đến. Nhiên cảm thấy như mình bị một vật nặng đè nén, không thể thở. Cô muốn chạy đến, kéo Khải Phong lại và hét lên: Tôi là người mà anh chọn cho Dự án này!

Cô hiểu ra. Sự ghen tuông là một loại khao khát bị cấm đoán. Nó là lời thú nhận rằng bạn cần người đó hơn cả chính bản thân bạn.

Khi Nhiên định quay lưng bỏ đi, Khải Phong đột ngột xuất hiện phía sau cô, không một tiếng động.

"Cảm giác thế nào, Nhà văn?" Giọng anh ta trầm khàn, mang theo sự thống trị, nhưng cũng đầy sự thấu hiểu.

Nhiên không quay lại. "Đau đớn," cô thừa nhận, giọng nói nghẹn lại. "Nó độc ác, Khải Phong. Anh đã khiến tôi cảm thấy mình không có gì. Anh đã lấy đi vị trí mà anh đã tạo ra cho tôi."

Khải Phong đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên vai cô, rồi luồn tay vào tóc cô, giữ chặt gáy cô một cách tinh tế.

"Không, An Nhiên," anh ta thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô. "Tôi không lấy đi. Tôi đang nhân đôi nó. Cô thấy không? Cảm giác đau đớn đó, sự giận dữ đó... nó mạnh hơn bất cứ cảm xúc lãng mạn nhẹ nhàng nào cô từng biết. Đó là thứ độc giả của cô thực sự khao khát. Sự chân thật bị bóp méo."

Anh ta xoay cô lại, đôi mắt rực lửa. "Bây giờ, hãy dùng ngọn lửa ghen tuông này để viết. Viết về cách nó đốt cháy cô, viết về mong muốn kiểm soát đối tượng mà cô khao khát, và viết về sự giải thoát khi cô chấp nhận nó là một phần của đam mê. Vết thương này sẽ trở thành tác phẩm vĩ đại nhất của cô."

Khải Phong đã dạy cô bài học về sự ghen tuông. Nhiên biết, cô đã có đủ chất liệu cho một chương cực kỳ tàn bạo, nhưng cũng cực kỳ chân thật.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×