hành trình khơi mở một cái tôi khác

Chương 6:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trở về từ buổi tiệc, An Nhiên không ngủ. Cô ngồi trước máy tính, cả người như bị bao phủ bởi một luồng điện năng chưa từng có. Những ngón tay cô lướt trên bàn phím như thể đang bị thôi thúc bởi một thế lực vô hình.

Cô không viết về một cuộc tình vội vã. Cô viết về sức mạnh của sự đầu hàng tự nguyện. Cô phân tích tâm lý của một người phụ nữ đã kiềm chế cảm xúc suốt bao năm, và bỗng chốc tìm thấy sự giải thoát trong việc trao đi quyền kiểm soát cho một người đàn ông mạnh mẽ, thông minh, và quyến rũ.

“Sự sở hữu không phải là xiềng xích. Nó là tấm khiên vững chắc nhất. Khi bạn hoàn toàn thuộc về một người, bạn không cần phải chiến đấu với thế giới bên ngoài. Mọi sự chú ý đều được định hướng, mọi nguy hiểm đều được bảo hộ. Đó là một loại yên bình đầy khao khát,” cô gõ, những câu chữ sắc sảo và táo bạo đến mức khiến chính cô phải giật mình.

Nhiên nhận ra, những cảm xúc cô trải qua trong đêm đó là nguyên liệu thô mà cô đã khao khát. Sự kiêu hãnh khi là "Nàng Thơ của Khải Phong," sự căng thẳng khi anh ta giữ cô lại bằng một cái chạm tinh tế, và nụ hôn cuối cùng—một tuyên bố quyền lực hơn cả tình yêu. Cô đã tìm thấy chiều sâu của đam mê quyền lực và khao khát được kiểm soát.

Sáng hôm sau, Nhiên gửi thêm một bản nháp cho chị Thanh. Chị Biên tập viên không gọi điện, mà chỉ gửi một tin nhắn ngắn gọn: “Đọc xong. Em đã tìm thấy linh hồn của cuốn sách này, An Nhiên. Tiếp tục đi. Đừng dừng lại.”

Thành công trong sáng tác càng thúc đẩy Nhiên tiến sâu hơn vào thử nghiệm. Cô hiểu rằng Dự án Muses không chỉ là về sự lãng mạn, mà là về sự thật trần trụi của cảm xúc con người.

Khải Phong đợi đến tối mới liên lạc. Anh ta không cần phải hỏi, anh ta biết cô đã viết rất tốt.

"Cảm giác được viết bằng lửa thế nào, Nhà văn?" Giọng anh ta trong điện thoại vừa nhẹ nhàng vừa đầy chiếm đoạt, như một lời khen ngợi mang tính sở hữu.

"Nó... giải phóng," Nhiên đáp. "Cảm ơn anh, Khải Phong. Anh là một kiến trúc sư cảm xúc bậc thầy."

"Kiến trúc sư chỉ giỏi xây dựng cấu trúc, An Nhiên. Nhưng cấu trúc nào cũng cần có xung đột để tồn tại," anh nói, giọng chuyển sang tông trầm hơn, mang theo một dự cảm về thử thách mới. "Cô đã viết về sự đầu hàng, nhưng cô chưa viết về sự tổn thương. Tình yêu và đam mê không bao giờ chỉ có màu hồng. Nó có màu đen của sự sợ hãi, và màu đỏ thẫm của sự ghen tuông."

Nhiên cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. "Anh muốn tôi trải nghiệm sự ghen tuông?"

"Đúng vậy. Cô cần phải hiểu cảm giác muốn bóp nghẹt một người khác vì sợ mất họ. Đó là sự thật tàn bạo của mọi mối quan hệ sâu sắc," Khải Phong khẳng định. "Tối mai, tôi sẽ đưa cô đến một buổi tiệc nhỏ. Nhưng vai trò của cô sẽ thay đổi. Cô sẽ là người phụ nữ đứng bên ngoài ranh giới."

Anh ta giải thích: "Tôi sẽ có một 'bạn đồng hành' khác. Cô ấy là người bạn cũ, rất thân thiết, một người phụ nữ xinh đẹp, thành công và hoàn toàn xứng đôi với tôi. Cô sẽ đứng đó, quan sát cô ấy và tôi tương tác, sự thân mật của chúng tôi, sự ăn ý của chúng tôi. Cô sẽ tự hỏi, tại sao không phải là mình?"

Thử thách này chạm đến một rào cản cảm xúc và đạo đức mới. Khải Phong đang yêu cầu cô tự đặt mình vào vị trí tổn thương, đối diện với sự ghen tỵ và cảm giác bị loại trừ. Nó không chỉ là về đam mê thể xác, mà là về sự tàn bạo của cảm xúc độc quyền.

"Nhưng... đó là một sự sắp đặt, một vở kịch," Nhiên cố gắng lý giải, tìm kiếm một lý do để thoái lui.

"Nhưng cảm xúc của cô thì không," Khải Phong ngắt lời, giọng anh ta kiên quyết. "Cô sẽ cảm thấy sự khó chịu. Cô sẽ thấy sự sở hữu của cô bị thách thức. Và cô phải ghi nhớ từng cảm giác đó. Nếu cô muốn viết một cuốn sách chân thật, cô phải dũng cảm đối diện với sự đen tối của lòng người."

Một cuộc đấu tranh dữ dội diễn ra trong lòng Nhiên. Cô đã đồng ý không có giới hạn, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy đau đớn chỉ từ ý nghĩ. Tuy nhiên, nỗi ám ảnh về việc hoàn thành Dự án Muses bằng sự chân thật tuyệt đối đã chiến thắng.

"Tôi đồng ý," Nhiên nói, giọng cô đầy kiên định. Cô không chấp nhận thử thách này vì Khải Phong, mà vì ngòi bút của cô. "Tôi sẽ đến, và tôi sẽ cảm nhận mọi thứ."

"Tốt lắm, Nhà văn," Khải Phong cười vang, giọng anh ta nghe như tiếng chuông báo hiệu chiến thắng. "Đừng cố gắng che giấu sự ghen tuông của mình. Hãy để nó làm chất xúc tác cho cuốn sách. Hẹn gặp cô tối mai."

An Nhiên cúp máy. Cô đi đến trước gương. Cô nhìn thấy sự quyết tâm trong đôi mắt mình, nhưng sâu bên trong, cô cũng thấy sự sợ hãi. Cô sắp bước vào vùng cấm địa của lòng đố kỵ, nơi cô sẽ học cách viết về những vết thương lòng mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ phải nếm trải.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×