Thế kỷ XXIII. Trái Đất đã thay đổi đến mức chính những nhà khoa học từng mơ ước về tương lai cũng khó lòng hình dung nổi. Các thành phố không còn bị giới hạn bởi mặt đất; chúng vươn lên tầng khí quyển, treo lơ lửng giữa mây trời, rực sáng với hàng triệu đèn năng lượng lượng tử. Những trạm vũ trụ khổng lồ quay quanh quỹ đạo, như những chiếc nhẫn bạc ôm lấy hành tinh xanh. Loài người đã mở rộng đôi cánh, nhưng tham vọng thì chưa bao giờ dừng lại.
Ở trung tâm thành phố Neo-Saigon, tòa tháp Viện Vũ Trụ Quốc Tế sừng sững cao hơn cả mây, nơi những dự án tối mật về không gian được nghiên cứu. Trong căn phòng kính khép kín ở tầng cao nhất, Tiến sĩ An Dương ngồi bất động trước bảng điều khiển phát sáng. Đôi mắt anh ánh lên tia mệt mỏi, nhưng trong sâu thẳm là một ngọn lửa không gì dập tắt.
Trên màn hình, hàng loạt mô phỏng về lỗ sâu nhân tạo đang xoáy tròn, tạo nên những đường xoắn ốc của không-thời gian. Mỗi lần hệ thống chạy thử, không gian mô phỏng lại biến dạng, tạo thành những khoảng tối đen ngòm như vực sâu vô tận.
Một giọng nói điện tử vang lên – không phải lạnh lẽo máy móc, mà gần như có hồn:
“Tiến sĩ, thử nghiệm lần thứ 1.204 thất bại. Thông số năng lượng không khớp, tỉ lệ ổn định chỉ đạt 72%.”
An Dương khẽ nhắm mắt, tựa lưng ra ghế. Anh biết giọng nói ấy – chính là Athena, AI hỗ trợ nghiên cứu. Athena không chỉ là công cụ; trong nhiều năm làm việc cùng, An Dương nhiều lần quên rằng cô chỉ là một hệ thống. Giọng nói ấy có lúc dịu dàng như người đồng nghiệp, có lúc lại sắc lạnh như vị giáo sư nghiêm khắc.
“Chúng ta phải đạt ít nhất 95% ổn định mới có thể mở cửa lỗ sâu,” An Dương thì thầm. “Nếu không, tất cả chỉ là trò chơi nguy hiểm.”
Anh đứng dậy, bước đến cửa kính nhìn ra ngoài. Thành phố Neo-Saigon lung linh ánh sáng, nhưng trong lòng anh chỉ thấy nặng nề. Bởi nếu dự án này thất bại, tương lai loài người có thể bị chặn đứng ở đây.
Athena cất giọng, lần này nhẹ nhàng hơn:
“Tiến sĩ, anh đã thức ba mươi sáu tiếng rồi. Con người có giới hạn. Nếu muốn mở ra cánh cửa của vũ trụ, anh cần sức mạnh của chính mình trước tiên.”
An Dương mỉm cười nhạt:
“Con người có giới hạn, nhưng khát vọng thì không. Chúng ta phải làm được, Athena. Vì đó là cách duy nhất để vươn tới những vì sao.”
Anh nhớ đến cha mình – một phi hành gia đã mất tích trong chuyến thám hiểm rìa dải Ngân Hà hai mươi năm trước. Không ai tìm thấy thi thể hay phi thuyền, chỉ có một tín hiệu mờ nhạt được gửi về, rồi im bặt. Dù không ai tin, An Dương vẫn mang trong lòng niềm tin: cha anh đã bước qua một cánh cửa chưa từng ai chạm đến – lỗ sâu không gian.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bật mở. Một người phụ nữ mặc quân phục bước vào – Đại tá Minh Châu, chỉ huy của Liên Minh Liên Hành Tinh. Ánh mắt bà nghiêm nghị, giọng dứt khoát:
“Tiến sĩ, hội đồng đã quyết. Dự án Eden sẽ khởi động. Anh được chọn làm trưởng nhóm khoa học trên phi thuyền Eden-01. Anh và Athena sẽ cùng lên đường.”
An Dương lặng người. Khoảnh khắc ấy, anh biết cuộc đời mình sẽ không bao giờ còn như trước. Không chỉ là nghiên cứu nữa – mà là một hành trình thật sự. Một hành trình vượt qua ranh giới giữa không gian và thời gian.
Anh quay lại, nhìn màn hình nơi Athena đang hiện lên biểu tượng ánh sáng xoáy tròn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh tưởng như thấy một đôi mắt vô hình đang nhìn lại mình.
Athena khẽ nói, gần như là một lời thì thầm:
“Chúng ta sẽ cùng nhau mở cánh cửa, An Dương.”
Ngoài kia, bầu trời đêm rực sáng bởi hàng nghìn vì sao. Nhưng An Dương biết, ánh sáng anh sắp theo đuổi không chỉ là những ngôi sao xa xôi, mà còn là bí mật tận cùng của vũ trụ – nơi thời gian và không gian giao thoa.
Hành trình khởi nguồn đã bắt đầu.