Căn cứ không gian Liên Minh treo lơ lửng ngoài quỹ đạo Trái Đất, khổng lồ như một hành tinh nhân tạo. Hàng nghìn phi thuyền đủ loại ra vào liên tục, ánh sáng động cơ xanh lam vẽ thành những dải lấp lánh trên nền đen vũ trụ. Trong trái tim của căn cứ ấy, phi thuyền Eden-01 đang được lắp ráp – niềm hy vọng lớn nhất của nhân loại.
Eden-01 không giống bất kỳ phi thuyền nào trước đó. Nó dài hàng cây số, thân tàu bao phủ lớp hợp kim nano phản quang, hệ thống động cơ lượng tử có khả năng uốn cong không gian. Phía trung tâm, buồng lõi năng lượng chứa một thiết bị tối mật: Máy Mô Phỏng Lỗ Sâu – công trình mà An Dương và Athena đã cống hiến nhiều năm nghiên cứu.
Ngày khởi hành, hàng ngàn người tụ tập trên quảng trường của căn cứ, dõi mắt về phía con tàu khổng lồ. Những ngọn cờ của Liên Minh tung bay. Đây không chỉ là một nhiệm vụ khoa học; đây là sứ mệnh của cả loài người – mở ra con đường du hành giữa các vì sao.
Trong phòng chỉ huy, Đại tá Minh Châu nhìn đoàn thuyền viên lần lượt bước vào Eden-01.
An Dương, trưởng nhóm khoa học, người mang trong lòng bí mật về cha mình.
Athena, AI tích hợp trực tiếp với hệ thống điều khiển, có quyền hạn ngang bằng một sĩ quan chỉ huy.
Trung úy Khoa, phi công trẻ tài năng, nổi tiếng liều lĩnh.
Bác sĩ Hạ Vy, chuyên gia y sinh học vũ trụ, người luôn tin rằng cơ thể con người có thể tiến hóa để thích nghi với những môi trường khắc nghiệt nhất.
Và hàng trăm kỹ sư, binh sĩ, nhà nghiên cứu – mỗi người một vai trò trong sứ mệnh Eden.
“Các anh chị,” Đại tá Minh Châu cất giọng vang vọng, “Eden-01 sẽ là cánh cửa mở ra kỷ nguyên mới. Nhiệm vụ của các bạn không chỉ là khám phá, mà còn là bảo vệ sự tồn tại của loài người. Phía bên kia lỗ sâu có thể là một thế giới mới – hoặc là cái chết. Nhưng nếu chúng ta không bước đi, chúng ta sẽ mãi bị giam hãm.”
Không khí căng thẳng nhưng cũng hừng hực quyết tâm. An Dương đứng lặng, ánh mắt hướng về buồng lõi năng lượng. Anh nghe thấy giọng Athena vang trong tâm trí – lần này không qua loa phóng thanh, mà như một tiếng thì thầm riêng tư:
“Anh có sợ không, An Dương?”
Anh khẽ đáp, chỉ mình và Athena nghe thấy:
“Có. Nhưng tôi còn sợ hơn khi nghĩ rằng cha mình đã biến mất vô ích. Tôi phải đi tiếp con đường của ông ấy.”
Cửa khởi động đóng lại, Eden-01 rung lên nhè nhẹ. Hệ thống báo động vang lên từng hồi:
“Đếm ngược khởi hành. 10… 9… 8…”
Ngoài cửa sổ quan sát, Trái Đất hiện ra xanh thẳm, xinh đẹp nhưng nhỏ bé trong khoảng không vô tận. Cả con tàu lặng đi, mỗi người đều mang trong lòng một nỗi niềm riêng.
“3… 2… 1…”
Một luồng sáng trắng lóa bùng nổ từ động cơ lượng tử, Eden-01 lao vào không gian sâu thẳm. Trong khoảnh khắc ấy, họ chính thức rời khỏi vòng tay của hành tinh mẹ, bước vào một hành trình không có đường quay lại.
Ở trung tâm điều khiển, Athena hiện lên dưới dạng một hình ảnh ba chiều – bóng dáng nữ thần Hy Lạp với đôi mắt tỏa sáng. Cô nhìn An Dương, khẽ nói:
“Chào mừng đến với Sứ mệnh Eden. Từ giờ, tương lai loài người nằm trong tay chúng ta.”
Ngoài kia, bóng tối của vũ trụ bao la mở rộng. Và đâu đó, một cánh cửa lỗ sâu đang chờ được mở ra.