Sáng hôm sau, Lục An Nhi thức dậy với một quyết tâm rõ ràng: không chỉ mạnh mẽ trong suy nghĩ, mà còn phải hành động để chứng minh sức mạnh của mình. Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lòng rộn lên một cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng khởi. Lần đầu tiên, cô không còn sợ hãi hay cam chịu.
Trong danh sách những người từng làm tổn thương cô, có một nhóm bạn cùng lớp, luôn khinh miệt cô vì xuất thân bình thường, thành tích học tập không nổi bật. Họ hay bàn tán sau lưng cô, cười nhạo, thậm chí dùng những lời nói khiến cô nhói tim. Lục An Nhi quyết định, hôm nay là ngày để họ nhận ra: cô không còn là cô gái yếu đuối trước đây.
Buổi sáng ở lớp, khi mọi người vừa ổn định chỗ ngồi, Lục An Nhi chủ động xung phong thuyết trình về dự án nhóm. Giọng cô trầm ấm, dứt khoát, mỗi từ đều rõ ràng, đầy sức thuyết phục. Những người từng cười nhạo cô trong quá khứ giờ đây cứng đờ, mắt mở to, không dám ngắt lời hay bàn tán.
“An Nhi, em… nói rất hay,” một cô bạn từng xem thường cô thốt lên, giọng vừa kinh ngạc vừa gượng gạo.
Lục An Nhi chỉ mỉm cười nhẹ, không cần đáp lời. Nụ cười ấy vừa duyên dáng vừa quyền lực, khiến không khí trong lớp thay đổi hoàn toàn. Ai cũng nhận ra: cô không còn là cô gái hiền lành, dễ bắt nạt trước đây.
Kết thúc buổi học, cô rời lớp, gặp ngay Tống Hạo ở hành lang. Anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng nhưng ánh mắt rõ ràng đang theo dõi cô. Lục An Nhi tiến tới, tựa như một nữ tướng bước lên sân khấu, đầy tự tin.
“Anh đã thấy buổi thuyết trình của em chưa?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc sảo.
Tống Hạo gật đầu, đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Rất ấn tượng… không giống em của ngày xưa.”
Cô cười, nụ cười vừa ngọt ngào vừa mang chút thách thức: “Ngày xưa đã qua rồi, Hạo. Giờ là lúc An Nhi mới xuất hiện.”
Chiều hôm đó, Lục An Nhi thực hiện bước trả thù tinh tế hơn. Một nhóm bạn cùng lớp, những kẻ từng cười nhạo cô, đang tụ tập bàn tán về một dự án quan trọng. Cô xuất hiện, trao đổi ý kiến thông minh, đề xuất những giải pháp mà trước đây chẳng ai ngờ tới. Không cần lời lẽ cay nghiệt, chỉ bằng tài năng và sự tự tin, cô khiến cả nhóm im lặng, vừa nể vừa sợ.
Một cô bạn trước đây từng chế giễu cô lúng túng hỏi: “Em… làm sao mà nghĩ ra điều này vậy?”
Lục An Nhi chỉ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh một chút tự hào: “Chỉ là học hỏi và suy nghĩ thôi. Ai cũng có thể nếu chịu đầu tư thời gian.”
Sau đó, cô rời khỏi nhóm, để lại trong lòng họ cảm giác vừa thán phục vừa hụt hẫng. Đây là lần đầu tiên họ nhận ra: Lục An Nhi không còn là cô gái yếu đuối mà họ từng nghĩ.
Khi buổi chiều chuyển sang tối, cô trở về ký túc xá, điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ Tống Hạo:
“Hôm nay em thật sự khác… anh muốn gặp em, chỉ để nghe em nói chuyện thêm.”
Lục An Nhi mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Đây là dấu hiệu đầu tiên cho thấy trò chơi không chỉ là trả thù, mà còn bắt đầu mang đến những khoảnh khắc ngọt ngào.
Đêm đó, cô ngồi trước bàn học, ánh đèn vàng phản chiếu khuôn mặt kiêu hãnh. Cô ghi chú những bước tiếp theo: những người từng làm tổn thương, những người từng xem thường, và cả Hạo – người từng làm trái tim cô nhói đau. Cô biết, để lật ngược hoàn toàn định mệnh, cô cần kiên nhẫn, thông minh và cả trái tim mạnh mẽ.
Trong một khoảnh khắc yên tĩnh, Lục An Nhi nhắm mắt, hình dung kế hoạch dài hạn: vừa trả thù, vừa chiếm lấy sự ngưỡng mộ, và cuối cùng là hạnh phúc cho bản thân. Cô mỉm cười nhẹ, tự nhủ: “Lần này, An Nhi sẽ là người dẫn dắt mọi thứ. Ai từng coi thường mình, sẽ phải ngước nhìn. Và Hạo… cũng sẽ không ngoại lệ.”
Cô biết, đây mới chỉ là khởi đầu, nhưng bước đầu tiên đã đầy quyền lực và ngọt ngào – một sự kết hợp hoàn hảo khiến những người từng làm tổn thương cô phải cảm nhận sức mạnh thật sự của Lục An Nhi.