Ngày hôm sau, Lục An Nhi bước vào trường với sự tự tin tràn đầy. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày quan trọng: không chỉ để chứng minh bản thân, mà còn để tạo ra bước ngoặt trong mối quan hệ với những người từng làm tổn thương cô, và đặc biệt là với Tống Hạo.
Buổi sáng, lớp học tổ chức một buổi thuyết trình nhóm quan trọng. Lục An Nhi đã chuẩn bị từ trước, không chỉ kiến thức mà còn là chiến lược tinh tế để “lật ngược thế cờ”. Khi nhóm cô được gọi lên, cô dẫn đầu với giọng điệu tự tin, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quyến rũ.
Những người từng coi thường cô trong lớp – đặc biệt là nhóm bạn thân cũ – đều sửng sốt. Cô phân tích vấn đề một cách mạch lạc, đề xuất các giải pháp mà ngay cả giảng viên cũng phải gật gù. Không cần lời lẽ châm biếm hay công kích, chỉ bằng trí tuệ và sự tự tin, cô khiến những kẻ từng khinh thường phải im lặng, vừa thán phục vừa e dè.
Tống Hạo đứng ngoài cửa, theo dõi từng cử chỉ của cô. Anh thấy nụ cười tự tin, ánh mắt quyết đoán, và từng lời nói sắc sảo. Trong lòng anh chợt xuất hiện một cảm giác chưa từng có: vừa tò mò, vừa ngưỡng mộ, đồng thời một chút… rung động. Anh nhận ra rằng Lục An Nhi giờ không còn là cô gái yếu đuối, cam chịu năm xưa.
Sau buổi thuyết trình, khi mọi người tản ra, cô chủ động bước đến Tống Hạo. “Anh có thấy buổi thuyết trình hôm nay không?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo sự tự tin.
Hạo gật đầu, đôi mắt lóe lên một ánh sáng lạ: “Em… khác hẳn ngày xưa. Anh không thể tưởng tượng được.”
Lục An Nhi mỉm cười, ánh mắt đầy bí ẩn: “Ngày xưa đã qua rồi. Giờ là lúc An Nhi mới xuất hiện, Hạo à.”
Chiều hôm đó, cô quyết định tạo ra một tình huống bất ngờ nữa. Một trong những người từng xem thường cô – cô bạn Linh Chi – đang gặp khó khăn trong việc trình bày dự án cá nhân. Lục An Nhi tiến tới, không khoe khoang hay châm chọc, mà nhẹ nhàng giúp Linh Chi chỉnh sửa, gợi ý các giải pháp thông minh.
Linh Chi nhìn cô, vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ: “Em… thật sự khác trước. Sao em có thể giỏi vậy?”
Lục An Nhi chỉ cười, ánh mắt sáng lấp lánh: “Chỉ cần mình cố gắng và biết cách quan sát, ai cũng có thể làm được.” Nhưng trong lòng, cô biết, đây chính là bước trả thù tinh tế nhất: khiến người từng coi thường mình phải vừa thán phục, vừa cảm giác hụt hẫng.
Buổi tối, Tống Hạo nhắn tin cho cô:
“Hôm nay anh… thực sự bất ngờ về em. Anh muốn gặp em, để hiểu rõ hơn về con người mới này.”
Cô mỉm cười, trái tim vừa rộn ràng vừa quyền lực. Đây là tín hiệu đầu tiên cho thấy anh đã thực sự chú ý, và cô biết rằng mạch sủng ngọt sắp bắt đầu.
Tối đó, Lục An Nhi ngồi bên cửa sổ, ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt kiêu hãnh. Cô nhắm mắt, hình dung những bước tiếp theo: vừa củng cố quyền lực, vừa tăng cường những tình huống khiến Hạo không thể rời mắt. Cô biết, để lật ngược định mệnh, cần một chiến lược dài hạn, nhưng bước đầu tiên – sự tự tin, trí tuệ, và sức hấp dẫn – đã đủ để tạo ấn tượng mạnh.
Trong lòng, cô tự nhủ: “Họ sẽ phải ngước nhìn An Nhi. Và Hạo… sẽ dần nhận ra rằng, lần này, trái tim em không còn là trò chơi dễ dàng.”
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu lên ánh mắt kiên định của cô. Lần đầu tiên, Lục An Nhi cảm thấy cuộc đời mình thật sự thuộc về cô – mạnh mẽ, quyền lực, và đầy ngọt ngào bất ngờ.