Sáng hôm đó, Lục An Nhi thức dậy với nhịp tim hối hả. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày quan trọng nhất từ trước tới nay – đối mặt với thử thách lớn nhất, người quyền lực nhất từng gây khó dễ cho cô: ông Lâm – trưởng khoa, người có tiếng nói quyết định trong mọi vấn đề học thuật và xã hội sinh viên. Ông từng trực tiếp bác bỏ ý tưởng của cô, hạ thấp thành tích và đánh giá thấp khả năng của cô trước đám đông.
Cô ăn sáng nhanh gọn, kiểm tra lại mọi dữ liệu, sắp xếp chiến lược trả thù tinh tế nhưng đầy uy lực. Không chỉ để chứng minh bản thân, mà còn để Hạo thấy cô mạnh mẽ, thông minh và quyến rũ theo cách khiến trái tim anh rung động.
Buổi sáng, hội đồng khoa họp, Lục An Nhi bước vào phòng họp. Không khí căng thẳng, ánh mắt mọi người dồn về cô. Ông Lâm nhếch môi, ánh mắt đầy nghi ngờ: “An Nhi, tôi hy vọng em không làm tôi thất vọng.”
Cô hít sâu, ánh mắt sắc bén nhưng duyên dáng: “Thưa thầy, hôm nay em sẽ chứng minh rằng mình xứng đáng với mọi cơ hội.”
Khi buổi họp bắt đầu, Lục An Nhi trình bày dự án lớn nhất từ trước tới nay – kết hợp dữ liệu chính xác, phân tích sắc sảo, lập luận logic tuyệt đối và những ý tưởng sáng tạo không ai nghĩ tới. Mỗi câu nói của cô đều được chuẩn bị kỹ càng, nhưng được trình bày tự nhiên, uy lực và cuốn hút.
Ông Lâm không khỏi ngạc nhiên, liên tục nhíu mày trước từng chi tiết, nhưng không thể bác bỏ. Ánh mắt từng nghi kỵ giờ dần chuyển thành thán phục. Những giảng viên khác và sinh viên quyền lực cũng nhìn cô bằng ánh mắt khác hẳn: kính nể và nể phục. Đây chính là bước trả thù cao trào: không lời lẽ công kích, chỉ bằng trí tuệ và sự tự tin, cô đã làm ông Lâm và những kẻ quyền lực phải thừa nhận giá trị của mình.
Khi buổi họp kết thúc, Hạo tiến lại gần cô, mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ. “Anh không thể tin em làm được như vậy… Em thật sự xuất sắc, An Nhi,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng đầy tình cảm.
Cô mỉm cười, hơi nghiêng người về phía anh, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực: “Anh thấy chưa? Lần này, em là người dẫn đường. Nhưng… có anh bên cạnh, em cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều.”
Chiều tối, họ đi dạo quanh hồ trong khuôn viên. Không gian yên tĩnh, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt nước. Họ đi cạnh nhau, tay trong tay, sự im lặng không hề gượng ép mà tràn đầy sự gần gũi.
Hạo bỗng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh muốn nói… anh không chỉ ngưỡng mộ sức mạnh và trí tuệ của em. Anh… muốn được gần em hơn, thực sự bước vào thế giới của em.”
Lục An Nhi khẽ cười, dựa vào vai anh, cảm nhận hơi ấm lan tỏa: “Anh biết không? Lần này, em muốn tự mình dẫn đường. Nhưng có anh bên cạnh cũng thật tuyệt… và ngọt ngào.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô vừa mạnh mẽ vừa mềm mại. Đây là lần đầu tiên, cô nhận ra rằng trả thù, quyền lực và sủng ngọt có thể song hành một cách hoàn hảo. Cô vừa chiến thắng trong trò chơi quyền lực, vừa để Hạo bước vào trái tim cô theo cách dịu dàng, lãng mạn nhưng đầy quyền lực.
Đêm về, Lục An Nhi ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng khắp phòng. Cô nhắm mắt, hình dung những bước tiếp theo: vừa củng cố quyền lực, vừa duy trì mạch sủng ngọt với Hạo, và quan trọng nhất – cô là người nắm quyền điều khiển định mệnh của chính mình.
Ánh trăng chiếu sáng, phản chiếu lên ánh mắt kiên định, trái tim mạnh mẽ, và sự chuẩn bị cho những bước trả thù và chinh phục tiếp theo. Đây là khởi đầu cho giai đoạn cao trào thực sự: vừa quyền lực, vừa ngọt ngào, vừa lãng mạn đến tột đỉnh.